Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 17 : đối tượng công lược thật làm cho ta muốn quật ngã hắn (6)

Raphael chưa bao giờ biết hôn môi còn có thể như vậy, so với thịt dán thịt còn muốn thân mật, còn muốn ái muội hơn. Tim đập phù phù kịch liệt nhảy , so với đường mật còn muốn ngọt hơn, vị ngọt từ trong miệng từ từ toả ra. Đang nếm được ngon ngọt, lúc Ôn Noãn lui về Raphael liền tự giác mà vươn đầu lưỡi đuổi theo, hắn học bộ dáng của cô khẽ liếm gặm cắn, làm không biết mệt. Ôn Noãn thấy hắn thả lỏng lực chú ý một cái liền xoay người đem hắn đè ở dưới thân, đấu khí nhanh chóng tụ tới tay phải, cô không lưu tình chút nào đem móng tay sắc nhọn để ở cổ của hắn: "Ngươi thua." "Noãn Noãn ngươi giở trò!" Raphael bất mãn chu miệng. "Binh bất yếm trá, hiện tai mệnh của ngươi là của ta." Ôn Noãn sung sướng cười, diễm lệ phi phàm. Thần thái mặt mày phi thường vui sướng, đôi môi đỏ mọng sung sướng dơ lên một độ cong mỹ diệu, thần thái sáng nàng láng cúi xuống nhìn hắn, một cỗ ngạo khí kinh diễm người khác tự nhiên sinh ra. Raphael si ngốc nhìn Ôn Noãn cười sáng lạn, từ nhiều ngày nay đây là lần đầu tiên nàng cười , hơn nữa là cười với hắn. Thật xinh đẹp, Raphael si mê thò tay ra muốn sờ mặt nàng, lại bởi vì nàng ngồi thẳng người mà sờ không đến, Raphael ngẩn người, sau đó ngồi dậy. "Uy!" Ôn Noãn sợ tới mức vội vàng thu lại móng tay bén nhọn, liền tính như thế, cổ Raphael cũng bị cắt thành vết thương, ba đường máu nháy mắt từ miệng vết thương chảy xuống. Raphael hoàn toàn không để ý tới cổ đang chảy máu, hắn si ngốc duỗi tay đem Ôn Noãn kéo vào trong lòng ngực. Ta.. Hôn môi là của ta, tươi cười cũng là của ta, tất cả đều là của ta! Hết thảy những người mơ ước Ôn Noãn đều phải chết! Cánh tay Raphael càng ôm càng chặt, hận không thể đem Ôn Noãn dung nhập vào trong xương cốt của mình. Vẫn luôn duy trì tư thế này, Ôn Noãn cảm giác eo của mình nhanh chóng bị Raphael bẻ gãy, cô không kiên nhẫn đẩy đẩy Raphael đang chôn trước ngực mình mà trầm mặc nửa ngày: "Ngươi đủ rồi đi, mau thả ta ra!" Lỗ tai Raphael giật giật, biểu tình hưởng thụ cọ cọ ngực cô: "Thật mềm thật thoải mái ~ " nói xong hắn còn duỗi tay gãi gãi. Bang, một cái chữ thập to đùng từ trên trán Ôn Noãn vững vàng nhảy ra, phanh! Ôn Noãn một quyền đánh bay Raphael. Raphael ở không trung trở mình vững vàng rơi xuống đất, lập tức trở về bên người Ôn Noãn: "Noãn Noãn ~ " hắn làm nũng lại gần mặt cô. "Ngươi đây là đang làm gì, tính làm mặt quỷ sao." Ôn Noãn đẩy mặt Raphael ra. "Ta còn muốn thân thân." Raphael làm như đang thèm mỹ vị mà chép chép miệng. "Không cần, ngươi tránh ra.!" Ôn Noãn lạnh nhạt cự tuyệt. "Noãn Noãn, hôn một cái thôi ~ " Raphael bán manh làm nũng. "Ta cự tuyệt!" ... ... Từ ngày Ôn Noãn chủ động cùng Raphael hôn môi, hắn giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đối với phương diện này lượng tri thức quả thực nhiều lên không ít. Trước đó vài ngày hắn còn là cái hán tử thuần khiết đến lưỡi hôn là cái gì cũng không biết, mấy ngày nay hắn đã thay đổi đến nỗi cô không nỡ nhìn thẳng. "Noãn Noãn, ta phát hiện ta càng ngày càng yêu ngươi!" Raphael thâm tình ôm lấy Ôn Noãn, môi mỏng một chút lại một chút hôn môi Ôn Noãn. "Nga..." Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng: " Cái này ta đã biết, cho nên ngươi có thể đem tay từ trong quần áo của ta lấy ra sao?" Raphael cười hì hì sờ sờ làn da trên tay: "Noãn Nõan có làn da thật tốt!" ... Ôn Noãn chen chân đem Raphael quật ngã. "Mỗi một chỗ trên người Noãn Noãn đều xinh đẹp như vậy, ngay cả làn da cũng thực hoàn mỹ." Raphael cầm chân Ôn Noãn, thành kính mà khẽ hôn lên ngón chân cô: "Nữ thần của ta, thỉnh ngài cho phép thần vén váy để thần hôn lên ngón chân của ngài, dâng lên chân tâm trung thành nhất!" "Lăn!" Một chân Ôn Noãn đá vào ngực Raphael: "Ngón chân nhà ngươi mọc trên đùi sao!" "Màu trắng ~ " Raphael bị đạp dưới chân híp híp mắt, nhìn chằm chằm dưới váy Ôn Noãn không chớp mắt. "... Ha hả." Thái độ Ôn Noãn khác thường cười cười với Raphael, cô cong lưng, nhanh chóng sờ mặt hắn, nhân lúc hắn còn ngây người cô lanh lẹ đem hắn lột chỉ còn quần lót: "Nga ~ nguyên lai là màu đen." Cô liếc Raphael đang phát ngốc trên mặt đất một cái, xoay người rời đi. Chơi lưu manh sao, ai mà chẳng biết! Trong lòng Ôn Noãn hừ một tiếng. ___ ___ Tam hoàng tử Moss cùng Quốc vương Oro nháo loạn một phen, khi nghe cái tin tức này Ôn Noãn đang cùng Raphael ăn bữa tối. Cô có chút kinh ngạc nhướng mày: "Ta còn cho rằng bọn họ ở chung với nhau rất tốt đâu." Trên thực tế, trong nguyên tác, Oro Quốc vương thật sự yêu thương cái tiểu nhi tử Moss , mà Moss đối với phụ thân độc sủng chính mình này rất kính trọng, mãi cho đến cuối tiểu thuyết lúc nam nữ chủ muốn xử bọn họ, bọn họ còn bảo hộ cho đối phương. Theo lý thuyết, hai cha con này sẽ không trở mặt thành thù mới đúng. "Không rõ ràng lắm." Raphael không thèm để ý nhún nhún vai, đôi mắt hắn chuyển chuyển rồi dịch ghế dựa đến bên người Ôn Noãn, chiếc nĩa bạc cắm một miếng bò bít tết đưa tới bên miệng cô. Khoé miệng Ôn Noãn giật giật, cúi đầu ăn. Tiểu tử này chỉ cần nửa giờ không giở trò liền toàn thân ngứa ngáy, cô mà không phối hợp hắn liền làm nũng lăn lộn không tha. Từ tối hôm qua, khi hắn mang đôi mắt gấu trúc đến đòi ngủ cùng cô, cô liền biết nắm tay đối với hắn là không đủ, cũng mặc kệ, chỉ có thuận theo phối hợp với hắn, hắn mới có thể thành thật. Cái người quái dị Moss kia luôn chạy đến cung điện hắn lắc lư, thật cho rằng hắn không biết hắn mang cái tâm tư gì sao! Raphael ý cười tràn đầy cắt bò bít tết, dám cùng hắn đoạt người, rõ là ngại chính mình sống lâu! "Ngươi cười tà ác như vậy, có phải hay không làm cái chuyện xấy gì?" Ôn Noãn liếc mắt Raphael một cái. Cười doạ người như vậy, cô mới không tin chuyện Moss cùng Quốc vương Oro bất hoà không có bút tích của Raphael. "Ngô.... Thật thương tâm, Noãn Noãn như thế nào có thể hoài nghi ta." Biểu tình Raphael một bộ vô cùng đau đớn, hắn che lại ngực mình tiến đến gần Ôn Noãn: "Ta bị thương rồi, muốn Ôn Noãn thân thân mới tốt." Người đủ rồi! Ôn Noãn thở dài che mặt. Hắn thật sự không có làm cái gì châm ngòi quan hệ của Moss và Quốc vương Oro, Raphael cảm thấy chính mình thật vô tội. Chẳng qua hắn chỉ đem độc của Quốc vương Oro hạ cho hắn cũng cho Moss một phần thôi, ai biết Moss cư nhiên thông minh như vậy, mới ăn không mấy tháng liền phát giác bên trong có độc. Loại độc dược mãn tính này chỉ có Quốc vương Oro có, bởi vì chỉ có hắn mới có thể từ đại ma dược sư lấy được loại thuốc bột chân quý này, Moss sẽ tra được hắn cũng không hiếm lạ. ___ ___ Đêm khuya, Ôn Noãn nằm nghỉ ngơi trong phòng mình. Trải qua một tháng nỗ lực, rốt cuộc cô cũng dành được cho mình một kiện phòng ngủ. Buổi tối xem như có thể an ổn ngủ, không bởi vì bị Raphael ôm mà bừng tỉnh. Thịch thịch thịch! Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Ôn Noãn chùm chăn lên làm bộ như không nghe thấy. Thịch thịch thịch! Thanh âm ngoài cửa vẫn bám riết không tha, Ôn Noãn bực bội vén chăn lên ngồi dậy: "Ai a?" "Noãn Noãn ~ là ta a, mau mở cửa." Thanh âm ngọt ngấy của Raphael từ bên ngoài truyền vào. Ôn Noãn bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nếu còn không mở cửa, nhất định hắn sẽ gõ cửa phòng cả đêm, như vậy ai cũng đừng hòng ngủ. Cô thở dài, xoay người xuống giường đi tới cửa mở cửa. Tóc bạc như tơ lụa bóng loáng mềm mại, nam nhân xinh đẹp quanh thân ăn mặc một kiện trường bào màu hoả hồng, một dải lụa đung đưa bên hông, ngực trắng nõn, chân thon dài đều lộ ra không khí. Hắn phong tao vuốt vuốt mái tóc dài, mị nhãn bay loạn hướng về phía Ôn Noãn nói: "Bảo bối ~ cần phục vụ đặc biệt sao?"