Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 704 : Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 43

Edit: Tinh Niệm Hơn nữa cũng định ra tốt thời gian quay, là vào hai ngày sau. Tô Yên ngồi ở trên sô pha, lật xem tư liệu Triệu Lâm truyền đến. Lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm Tiểu Hoa "Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ 2 sáng lên, ký chủ cố lên!" Tô Yên cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu đi tìm Diệp Tiêu. Cô tìm một vòng ở phòng khách cũng không thấy hắn. Kết quả là cúi đầu đi hỏi người máy Tiểu Hoa "Diệp Tiêu đâu?" "Chủ nhân, hắn ở phòng ngủ." Tô Yên nghe, không có lại chú ý hắn. Đem tư liệu Triệu Lâm truyền đến, điều chỉnh đến trên màn hình điện tử. Thay đổi thành giọng người đọc. Cô nhắm mắt lại, ăn mặc áo tắm dài dựa vào trên sô pha cẩn thận nghe. Thực mau, Diệp Tiêu cũng đi ra. Hắn thay đổi một áo ngủ màu trắng giống Tô Yên như đúc. Sau đó, ngồi xuống bên cạnh cô. trên màn hình điện tử truyền đến thanh âm "Người tinh cầu HL có lực công kích mạnh, gien thiên phú giúp bọn họ dễ dàng chiếm đánh tinh cầu khác. Người HL huyễn hóa ra bộ dáng nhân loại rất đẹp, có khả năng mê hoặc. Thủ lĩnh có nguyên thân là hoa ăn thịt người, càng có khả năng phóng xuất ra hương khí làm người hỗn loạn, bị lạc tâm trí. Chờ địch nhân theo hướng khí đi tới, một kích mất mạng." Diệp Tiêu không tự giác bị thanh âm kia hấp dẫn, sau đó ngẩng đầu nhìn lại. Vừa vặn trên màn hình đang truyền phát hình ảnh người thủ lĩnh kia trước khi chết. Còn có một ít hình ảnh lập thể áo của người HL được phóng ra. Diệp Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp thủ lĩnh kia thật lâu. Sau đó nhìn về phía Tô Yên bên cạnh, hơi há mồm, "Bọn họ, là ai?" Tô Yên thấy hắn khó có được hứng thú với chuyện khác, mở to mắt, liền nói vài câu " Người tinh cầu HL, ba tháng trước cùng chúng ta triển khai một hồi đại chiến, đã bị diệt." "Là địch nhân?" Tô Yên gật gật đầu "Mục đích của Bọn họ chính là muốn xâm lược chiếm lĩnh địa cầu, hơn nữa không có khả năng ở chung hoà bình, là địch nhân." Diệp Tiêu nắm lấy lưng ghế sô pha bên cạnh, "Vậy, em, sẽ tha thứ bọn họ sao?" Tô Yên giật giật, vòng eo bủn rủn, cuối cùng vẫn là vô lực dựa vào trên sô pha "Sẽ không." Nói xong cô nhìn về phía Diệp Tiêu, "Lúc trước em cứu anh từ trong núi sâu ra, anh chẳng lẽ không nghĩ tới em vì sao sẽ xuất hiện ở nơi đó?" Diệp Tiêu hỏi "Vì sao?" "Mỗi một chỗ tìm người tinh cầu HL, treo cổ toàn bộ, sợ bọn họ sẽ chạy đến đến nơi ít người sinh sống, cho nên, em mới đến đó." Chỗ nào biết, còn ở đằng kia gặp một người tự nhiên. Diệp Tiêu nuốt một chút nước miếng, hắn cúi đầu. "Toàn, toàn bộ treo cổ?" Thanh âm hắn có chút run. Tô Yên nhìn hắn "Bị dọa rồi?" Cô hít sâu một hơi, tuy rằng vẫn nhớ chuyện cô bị hắn làm cho kiệt sức. Nhưng mà, cô vẫn không muốn thực sự dọa hắn. Ra tiếng "Không có việc gì, đã kết thúc rồi." Qua thật lâu sau, Diệp Tiêu rối rắm hỏi ra một câu "Nếu, về sau còn phát hiện người HL thì sao?" "Giết chết." Đối với chuyện này, không có gì phải thủ hạ lưu tình. Nếu dám xâm lược, phải dám chết ở nơi này. Diệp Tiêu sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt tinh quang ảm đạm xuống. Hắn vẫn luôn ngồi ở chỗ đó không nói lời nào. Trong ánh mắt hiện lên vô số cảm xúc, hắn vẫn luôn cúi đầu, Tô Yên luôn chú ý trên màn hình điện tử, thế cho nên vẫn luôn không phát hiện. Khi hắn suy nghĩ thật lâu, như là hạ quyết tâm. Một đôi mắt, trở nên đen nhánh.