Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 690 : Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 27

Edit: Tinh Niệm Nếu như bị Tô Yên biết bộ dáng này của hắn, cũng sẽ kinh hách đi? Hắn không phải người. Không đúng. Hắn là người. Một nửa là người tự nhiên, một nửa là gien hoa ăn thịt người. Cha hắn là người tinh cầu khác. Mẹ là người tự nhiên. Trong lúc vô tình có hắn. Hắn từ khi sinh ra đã có được ký ức. Mẹ sợ hắn, hận hắn. Bởi vì năm đó, bà bị bắt ép ở bên cha. Hắn sống bảy năm cùng nhân loại, sau đó, mẹ mang theo hắn đi vào một mảnh rừng sâu. Ném hắn ở chỗ đó, cũng không quay đầu lại đã rời đi. Mẹ nói hắn là quái vật, một con quái vật làm người sợ hãi, cũng bị người chán ghét. Hắn vốn dĩ cho rằng mình sẽ chết. Nhưng là không có. Thực thần kỳ, hắn sống sót. Chỉ cần có nước, hắn liền có thể sống sót. Càng lớn, hắn càng phát hiện mình khác người. Hắn có thể điều khiển dây đằng, đi tìm đồ ăn, không bị đói chết. Thân thể hắn, sẽ tản mát ra một loại hương khí dụ hoặc. Sẽ dụ chim bay, cá nhảy đi vào trước mặt hắn. Cho đến khi chúng bị dây đằng hút cạn máu mà chết. Hắn rất ít khi đi lại khắp nơi, mỗi ngày chỉ sống ở một khu đất nho nhỏ kia. Ngẩn ngơ mười mấy năm. Từng ngày trôi qua. Không biết vì sao, cây cối hoa cỏ chung quanh hắn bắt đầu khô héo, liên tục mười mấy năm. Chỗ hắn ở biến thành một vùng đầm lầy lớn. Phóng mắt bốn phía chỉ có hắn. Lại sau đó, nổi lên chiến tranh. Chiến tranh thậm chí lan tràn tới núi sâu chỗ hắn ngốc. Trước mặt phiến đầm lầy kia, không biết chết đuối bao nhiêu người. Cuối cùng, cảm thấy nơi đó thực ầm ỹ, nên đã đi xuống núi. Chỗ nào biết, mới vừa rời núi, đã bị ánh mặt trời hun nóng tới nỗi té xỉu ở chân núi. Sau đó, hắn được Tô Yên cứu tới nơi này. Hắn hiếm khi giao lưu cùng người khác, nhưng là biết tri ân báo đáp. Hắn biết mình không làm cho người thích, cũng sợ ân nhân cứu mạng không thích mình, nên hắn nói chuyện thật cẩn thận. Mỗi ngày bất an, sợ bị cô chán ghét. Nhưng cô cứu hắn, bảo vệ hắn, đút hắn ăn cơm, hôn hắn, còn ôm hắn cùng nhau ngủ. Cô nói hắn phải tin tưởng cô. Nói vĩnh viễn đều sẽ không vứt bỏ mình. Nói dù hắn biến thành bộ dáng gì đều không chê. Nội tâm hắn nhảy nhót, dần dần bắt đầu tín nhiệm cô. Gần đây cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy Tô Yên, trong lòng hắn đều sẽ vui mừng. Hơn nữa ở bên cô thời gian càng dài, càng ngày càng thích muốn ở cùng cô. Nội tâm hắn đều sẽ hi vọng chờ đợi cô hôn môi. Được cô dắt tay, được cô ôm, trái tim sẽ nhảy thình thịch. Rất muốn vĩnh viễn cùng cô ở bên nhau. Nghĩ như vậy, Diệp Tiêu cúi đầu lại lần nữa xác nhận trên người mình không có gì khác thường. Lúc này mới tiếp tục dọc theo con đường đi đến quân khu. ······· Tô Yên ở cửa đợi trong chốc lát, phát hiện Diệp Tiêu một thân quần áo màu trắng xuất hiện trong tầm mắt. Xác nhận hắn không xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô rốt cuộc nhẹ nhàng xuống. Mà khi Diệp Tiêu nhìn đến Tô Yên, ánh mắt sáng ngời. "Tô Yên" Hắn đi đến trước mặt cô, hô một tiếng. Tô Yên thấy hắn sắc mặt hồng nhuận, bộ dáng rất có tinh thần. Gật đầu "Đi thôi, có đói bụng không?" Diệp Tiêu túm túm góc áo, sau đó nói "Không đói bụng." "Em đói bụng, đi ăn cơm cùng em đi." Diệp Tiêu giống như cô vợ nhỏ, thành thành thật thật đi theo phía sau Tô Yên "Được" Hắn nhìn Tô Yên, muốn nói lại thôi. Hơi há mồm ra, nhưng lại không nói. Sau đó, cúi đầu nhẹ ngửi người mình, dính mùi máu sao? Không có a. Vậy cô vì sao, không ôm hắn, không hôn hắn đây?