Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 62 : Thiếu niên kiệt ngạo (61)

“Ai, tao thấy thế nào bạn học Tô Yên cũng không giống người một chân đạp hai thuyền.” Trình Tinh Dương mắng một trận, “Mày đã quên đêm qua Khương ca vì dị ứng cồn vào bệnh viện?” Người kia nghĩ đến bộ dạng suy sút và điên cuồng chưa từng thấy của Khương ca, thở dài, “Không phải tao chỉ nói lỡ như sao, lỡ như là hiểu nhầm thì sao? Mày thấy Khương ca đã từng chiều chuộng người nào như vậy chưa? Lại nói, tao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Khương ca không kém đến mức này đi?” Người nọ thuận miệng nói một câu, làm Trình Tinh Dương hơi nhíu mày. Nhìn bóng dáng Tô Yên hoàn toàn biến mất trên hành lang. Trình Tinh Dương đột nhiên chạy nhanh về phía khu dạy học. Người nọ sửng sốt, “Ai ai ai, mày đi đâu vậy?! Không phải nói đi thăm Khương ca à?” Bên cạnh lại có một người nói: “Chắc là đi tìm bạn học Tô Yên?” “Lời tao vừa nói, nó nghe thấy?” “Chắc là vậy.” # Cửa lớp Tô Yên # Tô Yên vừa mới hô một tiếng báo cáo chuẩn bị đi vào lớp. Kết quả giọng nói của Trình Tinh Dương truyền đến từ đằng sau, “Tô Yên!” Làm bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn. Lúc này, giáo viên và học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn ra. Trình Tinh Dương tùy tiện cầm lấy bút và một quyển vở. Viết một dãy xuống giấy rồi xé xuống nhét vào tay Tô Yên. Trong mắt không có vui đùa, ngược lại mang theo một loại đánh giá, “Số di động của Khương ca.” Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, “Cảm ơn” Trình Tinh Dương gật gật đầu, không nói gì, lại theo lối cũ trở về. Tô Yên vừa quay đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Hoặc là nói đều đang tò mò, tờ giấy trong tay cô, là số điện thoại của ai? Giáo viên hơi gõ bàn “Được rồi, chúng ta tiếp tục giải đề.” Tô Yên trở lại vị trí ngồi, nhìn tờ giấy trong tay mình. Cô nhẹ nhàng nắm chặt. Chờ đến khi tan học, trước khi đám học sinh vây quanh hỏi han, cô đã cầm di động đi ra ngoài. Dựa theo dãy số trên tờ giấy gọi đi. Điện thoại bên kia vang thật lâu cũng không có người nhận. Đợi một lát, cô lại gọi lần thứ hai. Cô nắm chặt tờ giấy kia, rũ mắt xuống. Khi định cúp máy, cuối cùng cũng có người nghe. Giọng nói khàn khàn mang theo sự không kiên nhẫn, “Ai?” Tô Yên đứng trên hành lang, giọng nói mềm mại, “Khương Nhiên, là tớ.” Sau khi cô lên tiếng, bên kia thật lâu cũng không có tiếng động. Tô Yên cho rằng đối phương không biết cô là ai. Sau đó ngoan ngoãn bỏ thêm một câu, “Tớ là Tô Yên.” Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên, “Có việc?” “Ô của cậu còn ở chỗ tớ, làm cách nào để trả cho cậu?” Phía bên kia không có cảm xúc nói: “Không cần trả lại, nếu không cần nữa thì ném đi.” Tô Yên muốn nói lại thôi, “Tớ. ., ừm, được rồi.” Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng. Cô vốn dĩ muốn hỏi, ngày hôm qua mình có nói điều gì làm hân tổn thương không. Nhưng nghe ngữ khí của hắn, giống như không muốn nói chuyện với mình. Hai người lâm vào trầm mặc. Tô Yên cầm di động, lên tiếng, “Tớ không có việc gì nữa.” Bên kia không nhẹ không nặng lên tiếng, “Ừ.” Tô Yên cầm di động, cúp máy. Sau đó nhìn chằm chằm di động của mình một lúc lâu, mới cất đi, đi vào trong lớp. Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thân phận trong thế giới thứ hai của Tô Yên là gì???😕