Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 57 : Thiếu niên kiệt ngạo (56)

Sau khi nói xong, Cố Chỉ sốt ruột lấy bài thi trong tay thầy Hóa cẩn thận nghiên cứu. Mày nhíu chặt sắc mặt không quá đẹp. Tô Yên thỉnh thoảng nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ liếm khóe môi, đứng dậy, “Thưa thầy, em đã làm xong bài, có thể đi về chưa ạ?” Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, lên tiếng: “Ký chủ, nam chủ đại nhân nói muốn tới đón ngài a, ngài sẽ không phải đội mưa về.” Tô Yên sợi tóc rũ xuống, gương mặt trắng nõn đôi mắt thuần tịnh, làm người cảm thấy tốt đẹp. Nghe thấy cô nói, thầy Hóa ho khan một tiếng, cũng không quan tâm đề bài nữa. “Còn có một việc, muốn thương lượng với các em một chút.” Khi nói, người thầy từ trước đến nay vẫn nghiêm túc, trên mặt xuất hiện một tia rối rắm, “Còn mười ngày nữa là đi thi, bốn người các em, chỉ có ba người được dự thi.” Ông nói đến đây, bàn tay Cố Chỉ nắm chặt. Tiếp đó, thầy Hóa nói tiếp, “Nhìn thành tích ngày thường của các em, Tô Yên và Triệu Sâm tôi sẽ chọn hai em đi dự thi, như vậy... còn một người nữa.” Ánh mắt đảo qua Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm, “Hai em...” Khi nói chuyện, muốn nói lại thôi. Bàn tay Cố Chỉ nắm chặt tờ bài thi kia, giọng nói mềm nhẹ, “Thầy, thầy nói đi, dù là kết quả thế nào, bọn em đều có thể chấp nhận. Chỉ cần thầy công bằng.” Cuối cùng cô ta bỏ thêm một câu, làm thầy Hóa có chút không vui. Vậy nên thầy Hóa không lên tiếng, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên và Triệu Sâm, “Mấy em cũng làm đề với nhau lâu rồi, cũng biết trình độ của hai bạn kia, hai em cảm thấy, ai giỏi hơn?” Ánh mắt Triệu Sâm dao động, từ Nguyên Hân Lâm lại tới Cố Chỉ. Hơi hé miệng, “Cố Chỉ giỏi hơn một chút.” Cố Chỉ thấy thế, trong lòng buông lỏng, biết mình đã có 8 phần được chọn. Nguyên Hân Lâm bên cạnh vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút không cam lòng. Ánh mắt thầy Hóa dời về phía Tô Yên vẫn đứng dậy muốn đi về. Cũng không biết vì sao, người vẫn luôn ngoan ngoãn nhất, trầm ổn nhất như Tô Yên, lại muốn đi về sớm? Là bởi vì bên ngoài trời mưa, sợ bị ướt? “Tô Yên cảm thấy thế nào?” Ánh mắt Tô Yên từ sắc trời âm trầm bên ngoài quay lại. Ánh mắt nhìn Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm một lần. Mềm mại nói: “Em chọn Nguyên Hân Lâm.” Nguyên Hân Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời, cậu ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt có thêm những cảm xúc phức tạp. Cố Chỉ vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên đứng lên. Đối diện Tô Yên, giọng nói ôn nhu, nhưng là có thể nghe được trong giọng nói của cô ta có sự nôn nóng và bất mãn, “Thực lực của tôi, rõ như ban ngày. Cậu không thể vì có quan hệ tốt với Nguyên Hân Lâm, mà lựa chọn cậu ấy.” Tô Yên nhìn về phía thầy Hóa, ông còn đang rối rắm, nhìn dáng vẻ còn muốn ở chỗ này ngốc thêm 10 phút. Cô nhẹ nhàng nói: “Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?” Thầy Hóa ngẩng đầu, “Đương nhiên.” “Vậy em có thể khẳng định nói cho thầy, nếu Nguyên Hân Lâm không tham gia cuộc thi này, em cũng sẽ không tham gia.” Cố Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, “Tô Yên! Cậu thật quá đáng!” Tô Yên khẽ liếm môi, không quan tâm Cố Chỉ. Nhìn thầy Hóa tiếp tục nói: “Thầy còn muốn tiếp tục suy nghĩ sao?” Thầy Hóa nhìn Tô Yên, lại nhìn Cố Chỉ, cầm một tờ danh sách ra. Tặng langtruclinh với đáp án nhanh và chính xác nhứt!!!😕