Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 48 : Thiếu niên kiệt ngạo (47)

Cúc áo được cài cẩn thận, dáng người cao gầy, trắng nõn, cặp mắt kia giống như bầu trời đầy sao, làm người nhịn không được đi xem. Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Nguyên Hân Lâm.” Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, hơn nữa trời đã khuya, mặc áo ngủ, cho người ta có một loại cảm giác năm tháng tốt đẹp mà yên bình. Một màn này, làm Nguyên Hân Lâm hoảng thần một lúc. Tiếp đó, phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt của cậu ta chuyển đến ngôi biệt thự mà Tô Yên vừa di ra. Ngữ khí của cậu ta có chút khiếp sợ, “Cậu ở đây?” Tô Yên gật gật đầu, “Ừ.” Cậu ta lại nhìn Tô Yên thật lâu, ngữ khí có chút không biết làm sao còn có chút tiếc nuối, “Trước kia, cậu chưa từng nói cho tớ biết.” Tô Yên khẽ liếm khóe môi, “Không quan trọng.” Nguyên Hân Lâm nghe, ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng nói chỉ có mình cậu ta nghe thấy, “Đúng vậy, đối với cậu mà nói, không quan trọng.” Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, bát quái nói, “Ký chủ, nguyên thân thích cậu ta nha, còn tỏ tình! Nhưng mà bị cự tuyệt.” Tô Yên rũ mắt. Nguyên thân thích Nguyên Hân Lâm. Rất thích rất thích. Nhưng mà lúc đó nguyên thân có tình địch, là một đại tiểu thư trong nhà giàu có. Nguyên thân cảm giác đươnc Nguyên Hân Lâm thích mình, cho nên mới vội vàng tỏ tình. Nhưng mà, bị từ chối. Sau đó nghe nói, Nguyên Hân Lâm và nữ sinh kia ở bên nhau. Có thể cũng là vì chuyện này đả kích, cho nên nguyên thân càng ngày càng trầm mặc, cũng càng ngày càng không thích nói chuyện. Nguyên Hân Lâm và Tô Yên đều học ở cao trung Đế Đô, hơn nữa còn học cùng năm. Nguyên Hân Lâm ở lớp 1, phòng học ở tầng 3. Tô Yên ở tầng 2. Hai người đều cố ý trốn tránh, cho nên rất ít gặp mặt. Hiện giờ hai người đột nhiên gặp nhai, Nguyên Hân Lâm cảm thấy rất xấu hổ. Bất quá Tô Yên có xấu hổ không, cũng không biết. Tô Yên thấy cậu ta không có gì muốn nói, định về nhà. Chỉ là cô còn chưa kịp đi, Nguyên Hân Lâm tựa hồ cố ý muốn nói thêm hai câu, “Đã trễ thế này, sao cậu còn ra ngoài?” Tô Yên thành thành thật thật, “Rơi móc chìa khóa.” Ngay sau đó, Nguyên Hân Lâm cười nói tới chuyện của mình, “Tớ tới đây để dạy bổ túc môn Hóa cho một người.” Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Nguyên Hân Lâm cũng không biết mình muốn gì, rất muốn nói với Tô Yên vài câu. “Một tháng sau, tớ sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia, cậu sẽ cổ vũ cho tớ chứ?” Tô Yên ngẩng đầu. Tiếp đó hệ thống Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng: “Leng keng, kích phát nhiệm vụ phụ, ký chủ hãy tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa cùng Nguyên Hân Lâm vào tháng sau.” Nhiệm vụ thình lình xuất hiện, làm Tô Yên sửng sốt. Sau đó lại nhìn Nguyên Hân Lâm vài lần, nhạt nhẽo lên tiếng, “Tôi đi về trước.” Nói xong, quay đầu đi vào trong nhà. Nguyên Hân Lâm vươn tay, muốn ngăn Tô Yên lại, nhưng nghĩ tới mình lấy tư cách gì? Cười khổ lắc đầu. Tô Yên trở lại phòng ngủ ngã xuống giường. Nhịn không được hỏi, “Tiểu Hoa, cái nhiệm vụ phụ đó là cái gì?” “Ách... là nhiệm vụ tùy vào thời điểm sẽ kích phát, có thể trợ giúp ký chủ công lược nam chủ nhanh hơn nha ~” Được rồi, kỳ thật Tiểu Hoa cũng không hiểu, nhiệm vụ vừa nãy rốt cuộc là chuyện thế nào. Nó tuy rằng là hệ thống, nhưng phần lớn thời gian nó có trách nhiệm làm bạn với ký chủ nha. Tô Yên lại hỏi: “Vậy về sau cũng sẽ tiếp tục xuất hiện nhiệm vụ phụ sao?” “Đúng vậy, ký chủ.” “Được rồi.” Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Đại khái là có chuyện này phân tâm, chuyện nhớ Khương Nhiên rất nhanh đã bị ném ra sau đầu. Ư Ư: Yên tỷ có đồng ý lời thổ lộ ủa Khương Nhiên không??? Nếu không thì vì sao???😕