Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 417 : Tô tiểu gia là nữ sinh 14

Edit: Tinh Niệm Tô Yên thân thể ngồi thẳng tắp, chớp chớp mắt, phản ứng một hồi lâu. Túc Cửu Từ nhìn bộ dáng của cô. Vốn dĩ một tên nam nhân, được nhiều mỹ nữ đầu bảng vờn quanh như vậy, đút hai ly rượu, nhìn tới cũng không có hại. Nhưng hắn thấy thế nào, ngược lại Tô tiểu thiếu gia như là bị ủy khuất đây? Túc Cửu Từ giống như thú vị, thanh âm thong thả ung dung "Tô thiếu gia, đứng ở trước mặt cậu đều là cô nương được hoan nghênh tại nơi này, cậu nhìn xem, thích người nào, để nàng tự mình đút cậu uống." Hắn nhìn Tô Yên bộ dáng trúc trắc, chắc là lần đầu tiên tới. Thế cho nên cứ nhìn như vậy, muốn xem một chút vị tiểu thiếu gia này kế tiếp có phản ứng gì. Chỉ là đợi nửa ngày, Tô Yên cũng chỉ nháy nháy con ngươi nhìn hắn. Một câu cũng không nói. Một đôi môi chạm qua rượu, mang theo ánh nước lóng lánh. Bên cạnh Trân Châu cô nương tiến lên muốn hôn Tô Yên, kết quả thân thể cô hướng một bên quơ quơ né tránh. Tô Yên cũng không nói lời cự tuyệt, thậm chí đôi mắt cũng không nhìn Trân Châu. Cô cứ như vậy trầm mặc nhìn Túc Cửu Từ, một đôi con ngươi ngập tràn thủy quang giống như muốn nhỏ nước đến nơi. Túc Cửu Từ ánh mắt dao động từ gương mặt đến trên môi cô. Một lúc lâu sau, mới dao động mở miệng ra tiếng "Đi ra ngoài đi." Cô nương chung quanh vây lấy Tô Yên, được mệnh lệnh, tất cả đều rời đi. Cửa phòng đóng lại, trong phòng cũng chỉ dư lại hai người Tô Yên cùng Túc Cửu Từ. Tô Yên vẫn ngồi thẳng tắp. Nhấp miệng, một câu cũng không nói. Trong phòng một lần yên tĩnh. Cuối cùng, vẫn là Túc Cửu Từ mở miệng trước, cười nhạt nghiền ngẫm "Tức giận? Vừa mới nãy không phải uống thực vui vẻ sao?" Tô Yên trầm mặc. Túc Cửu Từ mày nhíu một chút. Trong chốc lát, mới dần dần nhận thấy được Tô Yên không thích hợp. Chỉ thấy Tô Yên quơ quơ thân thể, biểu tình có chút tan rã. Túc Cửu Từ yên tĩnh trong chốc lát sau, "Uống say??" Hắn nói xong, đã có điểm dở khóc dở cười. Chút chén nhỏ như vậy, liền nhấp một ngụm cũng không đủ. Uống lên hai ly....đã say?? Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Tô Yên. Phát hiện ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn phía trước, cũng không nhìn về phía hắn. Túc Cửu Từ khom lưng, một bàn tay chống bàn, cách cô cực gần. Cũng không biết là có suy nghĩ như thế nào, cong môi, thanh âm trầm thấp lại trêu người "Tửu lượng này của Tiểu thiếu gia, thật sự là không tốt a." Hắn nói chuyện ở bên tai cô. Hô hấp ấm áp, còn có ngữ điệu câu nhân kia, làm Tô Yên chớp chớp mắt. Giống như nghe được động tĩnh thong thả quay đầu, nhìn về phía hắn. Bộ dáng Tô Yên hiện tại nhấp môi không nói lời nào, có điểm hung. Cô nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình. Nửa ngày sau "Túc... Cửu Từ?" Hắn con ngươi đen nhánh, truyền ra ý cười trầm thấp "Đúng vậy, là ta" Tuy rằng hắn cười, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười. Tiểu thiếu gia uống say, chắc hẳn sẽ nói lời thật lòng. Nghĩ như vậy, trong lòng đã có suy tính. Chỉ là còn chưa mở miệng. Ngay khi hắn vừa thừa nhận, nháy mắt Tô Yên thả lỏng thân thể, dựa thẳng đến trong lòng ngực hắn. Động tác này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa. Tô Yên ngã cái đầy cõi lòng. Túc Cửu Từ theo bản năng ôm lấy cô, bởi vì là cong eo, bị va chạm đột nhiên không kịp phòng ngừa như vậy, hai người cùng nhau trực tiếp đụng vào trên cửa lớn. Tô Yên trợn tròn mắt, mếu máo. Túc Cửu Từ lại nhìn cô, ánh mắt ý vị thâm trường. Vừa mới nãy, hắn sẽ không nhìn lầm. Ngay khi hắn nói ra tên của mình, tiểu thiếu gia này cả người đều thả lỏng xuống.