Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 410 : Tô tiểu gia là nữ sinh 7

Edit: Tinh Niệm Đến trưa. Lúc Tô Yên từ trong từ đường đi ra, cả người đều héo. Một bộ dáng uể oải ỉu xìu. Có biện pháp nào đâu? Đó là nhị ca nguyên thân, hơn nữa cũng là vì tốt cho cô ấy. Chỉ có thể ở đằng kia thành thành thật thật mà nghe. Nói thật, Tiểu Hoa khó có khi nhìn được bộ dáng cam chịu của ký chủ, nhìn đến làm nó nhịn không được muốn cười. Hồng Đậu cũng theo sát ở bên người Tô Yên. Nhìn Tô Yên bị giáo huấn đến héo bẹp, Hồng Đậu vừa muốn cười lại vừa đau lòng "Thiếu gia, giữa trưa rồi, lát nữa nên cùng bang chủ và nhị gia cùng nhau ăn cơm." Tô Yên vừa nghe, bước chân dừng một chút "Không, đi ra ngoài tùy tiện ăn chút." Nói xong, liền bước chân đi ra ngoài. Cùng Tô Nam ăn cơm? Ngẫm lại chuyện vừa mới phát sinh. Cô cũng không muốn ăn cùng hắn.... Hồng Đậu nghẹn cười "Vâng, thiếu gia. Vậy chúng ta đi ăn cái gì?" "Trước tiên ra ngoài đã." "Vâng, thiếu gia." Đi ra ngoài ăn cái gì không quan trọng. Đồ ăn nơi này, Tô Yên cũng chưa từng ăn qua. Cũng không biết ăn có ngon không. Hai người ngồi trên xe. Ngay khi xe đi ngang qua một nhà hàng. Tô Yên ra tiếng "Ở chỗ này ăn đi." Hồng Đậu đầu tiên là do dự trong một cái chớp mắt, "Được, thiếu gia." Đồng ý xong, mới nhắc nhở nói "Thiếu gia, nơi này là địa bàn Tào gia." "Ân" Tô Yên lên tiếng. Hai người xuống xe, đi đến tiệm ăn. Nguyên thân thanh danh rất lớn. Thế cho nên cô vừa đi vào, đã có người nhìn lại. Ánh mắt trên dưới đánh giá, suy đoán từ từ đều nhìn lại đây. Tô Yên không có phản ứng gì. Tìm vị trí ngồi xuống. Chuẩn bị cầm thực đơn gọi món ăn. Hồng Đậu đứng ở phía sau Tô Yên, nhạy bén nhìn hết thảy ánh mắt chung quanh phóng tới. Tiểu nhị đi đến, cười nói "Tô tiểu gia, ngài có thể tới cửa hàng chúng ta thật là bồng tất sinh huy*." * bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa. Tô Yên không nói chuyện. Chỉ cầm thực đơn nhìn. Cẩn thận chọn trong chốc lát, sau đó chỉ vào tên trên thực đơn "Rau trộn thịt bò sợi tơ, thăn bò xào cay, và móng heo." Điếm tiểu nhị đồng ý "Được rồi" Nói xong, cũng hạ bút vội vàng nhớ kỹ, rất nhanh xoay người đi đến phòng bếp. Hồng Đậu khom lưng, châm trà cho Tô Yên. Hầu hạ rất tinh tế. Hơn nữa, Hồng Đậu bộ dáng lớn lên lả lướt hấp dẫn, khi cùng Tô Yên nói chuyện, bộ dáng cười nhạt. Lập tức, vốn mọi người đang đánh giá vị Tô tiểu thiếu gia ít khi xuất hiện này. Kết quả không ít người ánh mắt bắt đầu nhìn chằm chằm Hồng Đậu. Tô Yên thanh danh ở bên ngoài, đặc biệt là so sánh với Đại ca Nhị ca, tất nhiên là không tốt được. Bất tài vô dụng lại còn ăn bám. Mà trong mắt một ít người, đang nhìn đến Tô Yên mảnh khảnh trắng nõn, giống hệt bộ dáng tiểu bạch kiểm. Thần sắc coi khinh tự nhiên cũng hiện rõ trên mặt. Một tên nam nhân mềm yếu bất kham, lại có một nha đầu hầu hạ tướng mạo tốt như thế, đây là kiểu phúc phận gì?? Nhưng mà, phía sau Tô Yên là Hồng Bang. Không ai dám tùy tiện lỗ mãng. Thời gian một chút một chút trôi qua. Rốt cuộc có người kìm nén không được, muốn sờ sờ nha hoàn xuân sắc này. Những cái tâm tư đáng khinh đó, không chiếm được, sờ hai cái cũng là tốt. Rau trộn thịt bò trên bàn, Tô Yên mới vừa ăn được mấy miếng. Hồng Đậu phía trước vừa động, không cẩn thận va tới cái bàn. Tô Yên nghiêng đầu đi xem. Chỉ nhìn thấy Hồng Đậu ánh mắt chán ghét, sắc mặt đỏ bừng. Ánh mắt Cô nhìn về phía một tên đàn ông ngồi bàn sau rất gần. Tô Yên nhìn thoáng qua. Hắn tựa hồ có chút kiêng kị Tô Yên, thần sắc trốn tránh. Tô Yên ngẩng đầu hỏi Hồng Đậu "Làm sao vậy?" Hồng Đậu đỏ bừng mặt lắc đầu, "Thiếu gia, không có việc gì."