Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 382 : Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 47

Edit: Tinh Niệm Nói xong, ngồi lên xe màu đen rời đi. Chờ đến khi chiếc xe màu đen kia hoàn toàn biến mất không thấy. Lâm Y Nhân như trút được gánh nặng, chống tay vào gốc tây, thở dài một hơi. Giống như cùng Kỷ Tinh Vũ giằng co hao phí của cô rất nhiều sức lực. Mà cỗ ác ý kia, cũng theo Kỷ Tinh Vũ rời đi mà tiêu tán. Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân, cô đối với người này, có một chút tò mò. Không phải cảm thấy tốt, mà là nghi hoặc. Thế cho nên ra tiếng "Em có muốn nói chuyện với chị không?" Lâm Y Nhân ngẩn người, cô cho rằng Tô Yên đang hỏi chuyện lúc nãy cùng Kỷ Tinh Vũ dây dưa. Cô vội vàng giải thích "Chị Tô Yên, em cùng Kỷ Tinh Vũ không phải quan hệ bạn trai bạn gái, chị không cần hiểu lầm." Tô Yên tò mò "Em đang bảo vệ hắn?" Một khi lộ ra tin tức ca sĩ mới nổi lại đang quen biết một cô bạn gái bình thường. Kia fans sẽ có phản ứng gì? Đại khái, giống như là ở trên mạng thả xuống một quả bom nguyên tử đi...... Lâm Y Nhân lúc này cũng không biết nên gật đầu, hay là lắc đầu. Tô Yên nhìn cô, nói "Chị cũng không quan tâm tới quan hệ hai người, em cứ thả lỏng đi." Nói xong, Tô Yên liền tính toán về nhà. Tuy rằng có một chút tò mò. Nhưng cũng chỉ là một chút. Nếu Lâm Y Nhân không nói, đối với cô mà nói cũng không có gì. Lúc này, sắc trời đã mờ nhạt. Ánh nắng chiều cùng hoàng hôn treo trên bầu trời. Một trận gió thổi tới, mang theo một tia lạnh lẽo. Không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, Lâm Y Nhân khóc. Cô tựa hồ cũng không muốn khóc, liên tiếp xoa nước mắt, cũng không ra tiếng, chính là trầm mặc khóc. Tô Yên do dự trong chốc lát, nghĩ Lâm Y Nhân đưa một bữa cơm cho mình. Cô đáp một câu "Em muốn cùng chị nói không?" Tuy rằng cô cũng không phải một đối tượng tốt để tâm sự. Một câu này, cảm xúc Lâm Y Nhân hoàn toàn tan vỡ. Thật lâu sau, Lâm Y Nhân hỏi Tô Yên một câu, mắt cô đỏ bừng "Chị, chị từng có cảm giác tuyệt vọng không? Chính là cái cảm giác thích anh ấy, nhưng em biết chính mình không có khả năng cùng anh ấy đi trên một con đường. Anh ấy đối với em càng tốt, em liền càng ác ý, càng hận không thể bắt lấy anh ấy cùng em tuyệt vọng." Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thực nghiêm túc trả lời "Không có." Tuyệt vọng..... Hai chữ này là đại biểu cho việc không có đường ra, không có hy vọng đi? Lâm Y Nhân năm nay chưa đến mười tám tuổi. Nhân sinh còn chưa có chính thức bắt đầu. Như thế nào đã tuyệt vọng rồi? Cô không phải Lâm Y Nhân, không cách nào đồng cảm như bản thân mình cũng giống cô ấy tuyệt vọng. Cho nên, Tô Yên chỉ có thể hỏi trắng ra "Em muốn cái gì? Tiền? Tình? Quyền?" Nhân sinh trên đời, ba thứ này, cũng đủ giải quyết 99% vấn đề. Còn có 1% là cái gì? Thân thể khỏe mạnh. Lâm Y Nhân nghe Tô Yên nói, cô đỏ bừng hốc mắt, ra tiếng "Một cơ hội." Tô Yên trầm mặc trong chốc lát. Nói thật, cô thực ra không phải rất hiểu. Cuộc đời Tô Yên đủ thảm, nhưng bản thân cô cường đại, mà loại bản thân cường đại này, chính là tự dựa vào chính mình. Mà Lâm Y Nhân.... nhân sinh cô cũng thực thảm, nhưng lại tứ cố vô thân, chính cô quá yếu ớt, chính loại nhỏ yếu này, không cách nào trợ giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh này. Cho nên, sẽ tuyệt vọng. Tô Yên trầm mặc, làm Lâm Y Nhân cười tự giễu "Trên người em, cõng món nợ 50 vạn. Có hai mươi vạn, là lúc mẹ đổi thận bị thiếu, có 30 vạn, là do bố đánh bạc thua. Bố thích uống rượu, vừa uống rượu, liền đánh người, trước là đánh mẹ, sau khi mẹ bị bệnh, người bị đánh chính là em. Buổi sáng hôm nay, chị nhìn thấy đám người khi dễ em, có quan hệ với đám người cho vay nặng lãi mà bố em thiếu nợ."