Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 347 : Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 12

Edit: Tinh Niệm Cũng là kỳ quái, kẹo sữa kia, không có nhãn hiệu, cái gì cũng không có. Vỏ bao bên ngoài chỉ là hình dâu tây nhỏ cùng một con bò sữa. Hắn tìm mãi cũng không thấy nhãn hiệu nào tương tự. Kết quả là, lăn lộn thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới Tô Yên. Liền vội vàng gọi điện thoại hỏi. Lúc này mới có một màn hiện tại này. Tô Yên nghe Kỷ Tinh Vũ tự thuật một lần, trầm mặc trong chốc lát, nói "Hắn vẫn luôn uống thuốc an thần?" Kỷ Tinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía bác sĩ Trương. bác sĩ Trương lúc này đây rốt cuộc mới nói "Đúng vậy." Tô Yên cùng ông ta đối diện, lại lần nữa nói "10 năm uống thuốc an thần, trong cơ thể hẳn là đã sinh ra kháng thể, hiện tại đối với hắn, thuốc an thần có thể cho hắn ngủ trong bao lâu?" Cô thực nghiêm túc hỏi. Bác sĩ Trương suy nghĩ trong chốc lát "Hai giờ, cũng có thể ba giờ." Tô Yên trầm mặc, không nói chuyện nữa. Cô không phải bác sĩ, loại sự tình này, luôn là không có cách nào hỗ trợ. Chỉ là nhìn Kỷ Diễn bây giờ, chỉ thấy trong lòng một trận bực bội. Mà ngay lúc này, bác sĩ Trương đẩy đẩy mắt kính "Tô Yên tiểu thư, chúng ta...... có thể nói chuyện chút không?" Tô Yên ngẩng đầu, nhìn ông. Mười phút sau, người trong phòng khách đều rời đi. Chỉ còn lại có Tô Yên cùng bác sĩ tâm lý của Kỷ Diễn. Nửa ngày sau, bác sĩ Trương cười ra tiếng "Tôi nhìn ra được, cô rất quan tâm Kỷ Diễn." Tô Yên nhìn ông ta, không có nói tiếp, tựa hồ là đang đợi ông nói xong. Bác sĩ Trương nhìn cô trầm mặc, sửng sốt, nói tiếp "Kỷ Diễn có chút tự bế, không muốn cùng người xa lạ giao lưu, nhưng tôi thấy hai người hợp ý, không bằng.....ngày sau, cô có rảnh hãy lại đây nhiều chút?" Bác sĩ Trương nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược bệnh trạng của Kỷ Diễn. Hiển nhiên là đã quên lúc trước báo cáo bệnh trạng cho Kỷ lão gia tử, Tô Yên cũng có mặt. Cho nên cô biết bệnh của Kỷ Diễn rất rành mạch. Bác sĩ Trương biểu hiện thực bình tĩnh. Nhưng thật sự tới lúc nhìn thấy Tô Yên gật đầu đồng ý. Bút ký tên bị bác sĩ Trương nắm chặt trong tay, rốt cuộc được thả ra để vào trong túi áo blouse trắng. Sau đó, bác sĩ Trương đứng lên, cười ha hả vỗ vỗ cánh tay Tô Yên. "Kỷ Diễn ngày thường ít nói, cũng không muốn người khác chạm vào cậu ấy, điểm này còn mong Tô Yên tiểu thư chú ý một chút." Tô Yên gật gật đầu. Bác sĩ Trương móc ra đồng hồ, nhìn một chút thời gian, sau đó chỉ vào cửa phòng "Lúc này, Cậu ấy chắc là đã tỉnh. Khó khăn lắm cậu ta mới có bạn bè, tôi liền không ở nơi này quấy rầy 2 người nói chuyện, tôi đi trước." Bác sĩ Trương nói giỡn, cầm lấy túi tiền, đi ra ngoài. Nếu chỉ nghe bác sĩ Trương miêu tả, thật đúng là sẽ cho rằng Kỷ Diễn chỉ là người tự kỷ nhẹ, an tĩnh, có điều mắc chứng sạch sẽ không muốn bị người khác chạm vào người. Nhưng thực tế, trời mới biết bệnh của hắn có bao nhiêu nghiêm trọng. Bác sĩ Trương vừa đi ra biệt thự, sắc mặt liền khôi phục nghiêm túc, vội vã đi đến biệt thự đối diện. Tô Yên ngồi ở phòng khách, móc ra một viên kẹo, ăn luôn. Ngồi trong chốc lát, mới đứng lên, đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia. Nghe ý tứ vị bác sĩ này, cô về sau, có thể quang minh chính đại tùy thời đều có thể tới tìm Kỷ Diễn? Nghĩ như vậy, cô duỗi tay đẩy ra cửa phòng. Giống như là bác sĩ Trương nói, Kỷ Diễn thật sự tỉnh. Chỉ là khi nghe tiếng mở cửa, Kỷ Diễn lại lần nữa nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy. Viên kẹo đặt ở gối đầu trên giường, bị hắn nắm chặt ở trong tay. Tô Yên đi đến trước giường, ngữ điệu mềm ấm "Tỉnh rồi sao?" Kỷ Diễn không dám mở to mắt.