Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 334 : Tiên Tôn, nhập ma 63

Edit: Tinh Niệm Cũng biết, thân thể hắn bởi vì phải lấy tinh huyết để giữ gìn thân thể Tô Yên, sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Tiểu Hoa tuy rằng ngẫu nhiên cùng Tô Yên nói chuyện, nhưng cũng có thể nhìn ra, nó đối với việc Phượng Dụ điên cuồng quả thực chính là hoảng sợ tới cực điểm. Gặp phải kẻ điên muốn hủy hoại thế giới, không ai là không sợ. Tô Yên trừ bỏ nghe được Phượng Dụ nói chuyện, còn có thể nghe được thanh âm Tiểu Hoa ngẫu nhiên run sợ. Ngày đó, Phượng Dụ giết mấy trăm người, moi Kim Đan bọn họ, cả người là máu từ ngõ nhỏ đi ra. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua chỗ Tô Yên đứng. Đương nhiên, Phượng Dụ không nhìn thấy. Nhưng Tiểu Hoa sợ tới mức âm thanh đều run run "A a, ký chủ! Cứu mạng a, hắn thật đáng sợ!!" Ngày Hắn luyện chế đan dược kia, là ở Quan Ninh cốc. Chung quanh trải rộng toàn là tử thi. Hắn đứng ở vị trí trung tâm, đâu vào đấy ném Kim Đan vào lò luyện dược. Khi kim đan của vạn người đều bị ném vào, rốt cuộc, thiên kiếp tới. Lúc đó, mây đen dày đặc, ám vân áp thành. Hắn phảng phất cái gì cũng chưa phát hiện, như cũ tiến hành quá trình luyện đan. Cho đến khi tiếng sét đánh vang, tia lôi điện xuyên qua mấy đen, lập loè xanh tím. Nháy mắt liền bổ vào trên người Phượng Dụ. Chung quanh toàn bộ nổ tung. Hắn như cũ vững vàng thao tác luyện đan, biểu tình chuyên chú. Tu vi hiện giờ của Hắn, toàn bộ Tu Tiên giới khó có địch thủ. Đạo lôi thứ nhất, tựa hồ không có gì ảnh hưởng tới hắn. Sau đó, liên tiếp, càng ngày càng nhiều lôi kiếp rơi xuống. Đến đạo lôi kiếp thứ 8, tia sáng cơ hồ chiếu rọi toàn bộ Tu Tiên giới, thanh âm đinh tai nhức óc. Đùng đoàng! Nháy mắt bổ xuống dưới. Mà lúc này, đan dược kia luyện thành. Hắn phi thân lên, một phen cầm đan dược ở giữa không trung tản ra ánh sáng đỏ hồng. Phanh! Nháy mắt khi bắt lấy, cùng lôi điện kia tiếp xúc. Lần này, rốt cuộc, vẫn là không kiên trì được. Phượng Dụ ở giữa không trung, giống như diều đứt dây, thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất. Oanh! Bụi bậm chưa tan, sau đó lại là lôi điện rơi xuống, hướng Phượng Dụ bổ tới. Trời cao đại khái quyết định, không thể để hắn tồn tại. Phốc! Một ngụm máu tươi phun ra. Hắn lung lay đứng lên, trên người mặc hắc y, thế cho nên huyết sắc không quá rõ ràng. Cuối cùng một đạo lôi kiếp rơi xuống. Rốt cuộc, vẫn là chống đỡ không được. Hai chân run rẩy, quỳ xuống mặt đất. Hắn trong tay gắt gao nắm chặt đan dược kia, tầm mắt nhìn phương hướng cung điện Ma giáo, có không cam lòng, lại cảm thấy giải thoát. Nơi đó, có cô nương của hắn. Hắn rốt cuộc, không cần lại ngày ngày dày vò, nhìn thi thể kia đến nổi điên mê muội. Nghĩ xong, lại hộc ra một ngụm máu tươi. Tô Yên đứng ở bên người hắn, duỗi tay đụng vào gương mặt hắn. Lúc này đây, hắn giống như nhìn thấy nàng. Con ngươi hắn trừng lớn, khụ ra một bụng máu "Nàng......" Giây tiếp theo, trái tim ngừng đập. Thân thể ngã xuống trên mặt đất. Không một tiếng động. Tô Yên cúi đầu nhìn hắn. Ngực rầu rĩ. Trăm năm, nàng chỉ là một mạt hồn phách, nhưng tâm này luôn đau đớn. Vốn dĩ cho rằng đã kết thúc. Kết quả nhìn thấy trên cổ tay nàng viên ngọc màu đỏ hình giọt nước kia không ngừng lập loè. Giây tiếp theo, hồng quang đại thịnh. Sau đó, từ trong thân thể Phượng Dụ, một tia hồn phách biến ảo, từ thân thể hắn bay ra. Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại. Liền thấy hồn phách kia lắc lư một chút, cũng không phải Phượng Dụ hắc y, mà là một thân quần áo màu trắng.