Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 297 : Tiên Tôn, nhập ma (26)

Edit: Ư Ư Ánh mắt Lương Vân Nguyệt nhìn Tô Yên không phải đang nhìn một đối thủ mà giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy. Tô Yên nhẹ nhàng thở dài chậm rãi nói: "Được rồi, chỉ có thể giết chết ngươi vậy." Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của nàng làm đám người kia không dám thở mạnh. Phượng Dụ vẫn luôn đứng trong góc nhìn, dường như chuyện Tô Yên giết chết một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn không phải là chuyện gì lớn. Đột nhiên có một giọng nói xen vào, "Thủ hạ lưu tình!" Tô Yên không thèm nhấc mắt, kình khí trong tay nàng đã bay về phía Lương Vân Nguyệt! Người đang bước vào muốn cản lại, nhưng tu vi của giáo chủ Ma giáo đâu phải là ai cũng có thể cản được. Muốn ngăn cản? Phải để lại mạng ở đây. Chỉ nghe một tiếng, rầm! Lương Vân Nguyệt vận chuyển toàn bộ công lực để chống cự, nhưng chỉ sau một chớp mắt, nàng ta đã ngã xuống mặt đất giống như một chiếc lá. Khuôn mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi. Không chết, vẫn còn một hơi thở. Vì sao? Bởi vì một nửa lực lượng đã được người mới bước vào hóa giải, nếu không lúc này Lương Vân Nguyệt đã chết nhăn răng từ lâu. Người mới bước vào mặc một bộ quần áo màu xanh, cũng coi như là một tiên nhân nho nhã. Vẻ mặt của gã tràn đầy nghiêm túc ngồi xuống gọi Lương Vân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, "Sư muội?!" Lương Vân Nguyệt cố nén kình khí hỗn loạn trong cơ thể, nàng ta lắc lắc đầu ý bảo mình vẫn còn chịu đựng được. Sau đó, ánh mắt của gã bắn về phía Tô Yên, thái độ coi như ôn hòa, "Tại hạ Tưởng Tùng, không biết sư muội của ta đã làm gì để ngài muốn giết nàng?" Tô Yên ngẩng đầu nhìn nam nhân này rồi chậm rãi nói: "Liên quan gì đến ngươi?" Lời này làm Tưởng Tùng nghẹn lại, nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Tại hạ là một trong năm vị phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, lời nói của tại hạ vẫn có chút lực thuyết phục, ngài nói rõ ràng mọi chuyện cũng để tại hạ biết mình phải làm gì." Nói rồi gã hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phượng Dụ đứng sau lưng Tô Yên. Vẻ mặt gã hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Nếu như sư muội sai, tại hạ sẽ xin lỗi thay nàng, nếu ngài sai thì người của Khanh Ngọc Sơn cũng không dễ bắt nạt như vậy." Lúc này, Lương Lan Nhất đang đứng bên cạnh đột nhiên nhảy ra, "Tưởng phong chủ, ta không làm gì nhưng nàng vẫn đánh ta bị thương, Lương phong chủ muốn lấy lại công bằng cho ta nhưng bây giờ cũng trọng thương. Nàng ta là ma tu nên chúng ta không cần phải nhiều lời!" Tô Yên cảm thấy hơi lãng phí khi nhìn thoáng qua mấy đĩa đồ ăn nàng chưa kịp ăn xong trên bàn,. Những người này thật sự quá ồn ào. Làm nàng không muốn ăn thêm nữa. Thà tám với Tiểu Hồng còn hơn là phải nói chuyện với đám người này. Toàn nói những câu không có ý nghĩa gì, đánh tám gậy tre mà vẫn chưa đi vào chủ đề chính. Tô Yên nhìn cái người tên Tưởng Tùng kia lại định mở miệng nói mấy cái đạo lý dài dòng kia bèn lên tiếng, "Ngươi lại nói mấy câu không có nghĩa lý gì nữa thì đám người các ngươi đều phải chết ở đây." Tưởng Tùng sửng sốt. Tô Yên nhíu mày xoay người kéo Phượng Dụ rồi nhanh chóng bước ra ngoài khách điếm. Nàng nên dẫn theo người trong giáo tới đây. Tiểu Hoa nói, trước kia nguyên thân đi đâu cũng có một đám người mênh mông cuồn cuộn theo sau, đi đến đâu làm người sợ không muốn tới gần đến đấy. Nàng chỉ dẫn theo một mình Tiểu Dụ nên hơi thiếu khí thế, vì thế mới làm đám người kia dám xông tới rồi bắt đầu nói mấy cái đạo lý vớ vẩn mà nàng không thể hiểu được. Tô Yên kéo Phượng Dụ ra bên ngoài. Chờ đến khi đi được một quãng xa, Phượng Dụ mới chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ không đại khai sát giới là may mắn của bọn họ." Tô Yên nghe vậy nghiêm túc gật gật đầu, "Ừ, đúng là như vậy."