Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 266 : Câu truyện cổ tích hắc ám (38)

Edit: Ư Ư Thân thể của Donner bây giờ quá yếu, yếu đến nỗi gió thổi tới cũng có thể ngã xuống. Donner gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Anh vừa thay quần áo xong đã biến thành một vị hoàng tử cao quý ưu nhã. Sắc mặt vu sư dần dần trở nên lạnh nhạt, "Từ nay về sau, con không còn là người cá ăn thịt người nữa, chúng ta không còn quan hệ gì, ta cũng chỉ có thể giúp con đến đây, đi đi, đi tìm tình yêu của con đi." Donner xoay người đi về nơi có người đang đợi anh. Vu sư đột nhiên nghĩ đến chuyện gì bèn cao giọng nói, "Sắp tới 24 tiếng rồi, khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, nếu con không thể lấy được lời hứa mãi yêu của cô ấy thì con sẽ chết!" Bây giờ đã mấy giờ rồi? Mười một giờ bốn mươi phút. Vu sư biến sắc. Mà Donner đã dần dần biến mất trong bóng tối. Donner đi rất chậm, vừa đi vừa vịn vào tường hoặc thân cây, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán. Mỗi bước đi đều giống như đi trên dao nhọn là cảm giác thế nào? Đau đến xuyên tim. Anh đi được một lúc thì lại phải dừng lại để mình không ngất giữa đường. Càng tới gần lâu đài thì càng nghe rõ tiếng nhạc tiếng cười trong đó. Donner vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tô Yên đang khiêu vũ với Beres. Cô rất xinh đẹp, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Cô làm gì đều cực kỳ nghiêm túc. Bước đi cũng không vụng về như trước mà trở nên thành thạo hơn. Donner nắm chặt tay rồi lại buông ra, anh đỡ cửa, nụ cười nhợt nhạt trên mặt dần dần biến mất. Dường như cô đang rất vui vẻ. Mà anh lại giống như một người ngoài đứng nhìn cô hạnh phúc. Cô ấy sẽ yêu anh bao lâu? Nếu cô ấy còn yêu những người khác thì chi bằng ngay từ đầu không nên có được. Donner chịu đựng sự đau đớn khi vảy cá biến mất, vậy mà bây giờ lại trở nên do dự. Kim đồng hồ đã sắp chạy tới mười hai giờ. Thời gian của anh cũng đã sắp kết thúc, nhưng anh lại không thể lên tiếng Cô gái mà anh yêu đang được mọi người theo đuổi, lấp lánh tỏa sáng trên sân khấu. Đông. Tiếng chuông mười hai giờ vang lên Donner ngơ ngẩn nhìn Tô Yên. Trong đôi mắt màu đen chỉ có một mình cô. Tô Yên nghe thấy tiếng chuông lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa. Cô thấy một người con trai tóc đen mắt đen mặc tây trang màu bạc đứng trước cửa. Vừa nhìn người này là biết không phải là người cá, nhưng Tô Yên biết anh là Donner. Bởi vì chỉ có Donner mới dùng ánh mắt như vậy nhìn cô. Cô dừng bước, đẩy Beres ra rồi chạy ra bên ngoài. Đông. Tiếng chuông thứ hai vang lên. Donner cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu lan tràn từ trái tim, vô số sợi chỉ màu lục đậm bò khắp cơ thể, bây giờ đã đi tới gần cổ anh. Anh biết cô nhìn thấy anh, cũng đang chạy về phía anh. Cô gái của anh đang chạy về phía anh. Chỉ là. Trong sân có quá nhiều người.