Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 263 : Câu truyện cổ tích hắc ám (35)

Edit: Ư Ư Tô Yên gật đầu, "Tôi biết." "Tê tê tê tê tê?" Vậy sau này chị có ghét bỏ em vì em béo rồi bắt em ăn rau dưa không? "Sẽ ghét bỏ em nhưng không bắt em ăn rau dưa." Đồng chí Tiểu Hồng đang ngẩng cao đầu lập tức héo rũ. Nó giãy giụa, lại không nhịn được muốn so sánh với người cá kia. "Tê tê tê tê tê tê tê tê tê?" Vậy chị cảm thấy Donner có điểm nào không tốt? Ăn thịt người? Hay là vẩy cá? Hay là lòng dạ hẹp hòi? Hay là mảnh mai, nhiều chuyện? Tô Yên lắc đầu, "Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt mà." "Tê tê tê tê tê?!" Tiểu Hồng trở nên có chút kích động. "Chẳng lẽ chị không cảm thấy anh ta có điểm nào cần thay đổi sao?" Tô Yên ăn kẹo, nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, "Anh ấy không cần sửa, tôi đều chấp nhận và cũng thích điều đó." Giọng nói nghiêm túc, ánh mắt vô tội lại chân thành. Tiểu Hồng lại gục đầu xuống mặt đất Nó cảm thấy Cổ Vương nói quá chuẩn. Donner kia căn bản là không phải người cá mà là một con hồ ly tinh mê hoặc Tô Yên thần hồn điên đảo! Thời gian từng chút từng chút trôi qua Sắc trời từ sáng sớm, đến giữa trưa, tới bây giờ là hoàng hôn, mặt trời xuống núi. Buổi tối đã đến. Một hầu gái cung kính nói: "Công chúa, ngài phải đi thay lễ phục. Buổi tối ngài còn phải lên sân khấu nữa." Tô Yên đứng lên, Donner vẫn chưa xuất hiện. Cô gật gật đầu, đồng ý, "Được.". Bởi vì Tô Yên phải mặc lễ phục của công chúa nên mất khá nhiều thời gian, đến khi cô thay lễ phục xong đã là 10 giờ tối. Bữa tiệc bên ngoài đã bắt đầu. Mà bên kia, Donner đã tỉnh lại. Vu sư ngẩng đầu nhìn về phía giường vỏ sò, "Tỉnh rồi à? Donner nhìn đuôi cá của mình, phát hiện nó đã biến thành hai chân, anh yếu ớt xoa xoa đầu, "Con ngủ bao lâu rồi?" "Ta không nhớ." "Con còn bao nhiêu thời gian nữa?" "Mười tiếng nữa." Donner lập tức cứng đờ người. Vu sư bình tĩnh nhìn Donner, "Mười tiếng, con phải đi tới trước mặt cô ấy rồi nghe cô ấy nói yêu cả cả đời. Hừ, thật sự có tính khiêu chiến." Donner thử đứng dậy. Vừa đặt một chân xuống mặt đất thì cơn đau đã truyền đến. Muốn có hai chân như con người thì cái đuôi phải phân liệt thành hai nửa, sau đó co rút lại thành đôi chân của nhân loại, quá trình đó giống như có một cái dao đang cắt đôi hai đuôi. Từ đây mỗi bước đi sẽ giống như đi trên dao nhọn. Vu sư nhìn Donner từng bước một luyện tập bước đi mà mặt vẫn không đổi sắc nên nhắc nhở, "Có lẽ, trước kia con có đuôi nên có thể tùy tiện bơi lội trong biển sâu, nhưng bây giờ con đã không còn đuôi nữa nên sẽ mất khá nhiều thời gian để có thể lên bờ." "Đây có lẽ cũng là lần cuối cùng con có thể ở dưới biển sâu, sau khi con lên mặt đất thì tim phổi sẽ thức ứng với mặt đất, đến lúc đó, con không thể hô hấp trong biển sâu giống như người cá được nữa." Donner đi đến trước mặt Vu sư, đôi mắt lục đậm của người cá giờ đây đã biến thành màu đen. "Vu sư, giúp con, cho dù phải biến thành một bãi bùn lầy thì con vẫn muốn đi gặp cô ấy." Mấy trăm năm qua, Donner từ một người cá ăn thịt người nhỏ yếu trưởng thành tới bây giờ đã từng cầu xin vu sư giúp anh lần nào?