Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 253 : Câu truyện cổ tích hắc ám (25)

Edit: Ư Ư Còn một tháng nữa là đến đầu xuân. Mỗi ngày Tô Yên đều ôm mỹ nhân ngư ra ngoài phơi phơi nắng. Mà vết thương trên cổ tay của mỹ nhân ngư cũng đã gần khỏi hẳn. Buổi tối, âm nhạc du dương mang theo tiếng cười khẽ của Donner "Tô Yên, m lại dẫm vào đuôi của tôi rồi." Nghe vậy Tô Yên im lặng dịch chân ra nơi khác. Nhìn từ xa thì chỉ thấy một con sư tử với khuôn mặt hung thần ác sát, một bàn tay nó đang đặt trên vai mỹ nhân ngư còn tay kia đang được mỹ nhân ngư nắm lấy. Hai người phối hợp thoáng có vẻ quái dị nhưng lại rất ăn ý. Tiểu Hồng buồn ngủ phe phẩy đuôi nằm ở một bên. Nó vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tô Yên và người cá kia đang vui vẻ khiêu vũ với nhau. Tuy tên người cá này rất xấu xa nhưng Tô Yên lại thích nên Tiểu Hồng không thể làm gì hơn. Buổi tối ngày nào đó, tiếng nhạc du dương vẫn vang lên trong căn phòng có hai người đang khiêu vũ. Nhưng ngoài cổng lại truyền đến tiếng đập, tiếng va chạm chói tai và tiếng quát to của nhiều người, "Quái vật! Mau ra đây!" "Người cá ăn thịt người! Đồ xui xẻo, hôm nay chúng ta nhất định phải giết chết nó!!" Tiếng quát bên ngoài càng lúc càng lớn. Một lúc sau, không biết ai là người phá cánh cổng của lâu đài, đoàn người mênh mông bắt đầu ùa vào. Bởi vì bên trong đang bật nhạc nên nếu không để ý thì rất khó nghe thấy tiếng động bên ngoài. Donner nghe thấy nhưng không thèm quan tâm tới những người này. Dù gì tới càng nhiều thì chết càng nhiều. Huống chi những người này còn quấy rầy anh và sư tử ngốc khiêu vũ. Chỉ là khi tiếng động càng ngày càng gần thì Tô Yên đã phát hiện ra. Tô Yên hơi dừng bước rồi lập tức ôm Donner lên trên tầng. Ngay lúc cô lên tầng cũng là lúc đoàn người phá cửa xông vào. Tiểu Hồng nhanh chóng bò lên trên cùng với cô. Donner không nói gì để cô ôm mình đi lên trên tầng gác mái cao nhất của lâu đài. Tô Yên ôm anh vào trong một căn phòng rồi nghiêm túc nói: "Anh không được đi ra ngoài, nếu không sẽ bị bọn họ giết chết." Donner kéo đuôi Tô Yên không cho cô đi ra ngoài, "Trong mắt họ em cũng là quái vật, bọn họ sẽ không tha cho em." Con ngươi màu lục đậm tràn đầy ánh sao và mềm mại nhìn Tô Yên. Tô Yên lắc đầu, "Sẽ không, bọn họ không đánh lại tôi." Donner cười nhưng vẫn không tay, "Bọn họ cũng không đánh lại tôi mà." Sao tôi có thể để em đối mặt một mình chứ? Trừ khi tôi chết, nếu không sẽ không có ngày đó xảy ra. Mà Tô Yên lại sửng sốt khi nghe thấy câu nói này. Cô quay người lại nhìn về phía Donner. Đúng rồi, anh cũng rất mạnh. Căn bản là do ngày thường Donner hay tỏ ra yếu ớt, ngay cả cơm còn phải đút nên làm cô quên mất chuyện anh là người cá ăn thịt người, Lúc này, Tiểu Hoa nhắc nhở, "Ký chủ, có người lên đây, rất có khả năng là nam chính Beres." Tô Yên vội vội vàng vàng bước ra ngoài đóng cửa gác mái. Cũng do quá vội vàng nên làm cái đuôi bị kẹp bên ngoài. Nhưng may mà cửa gỗ đã dùng từ rất lâu nên khá mềm, Tô Yên cũng không cảm thấy đau. Mà Donner đứng trong phòng nhìn cảnh này lại không nhịn được mà dựa vào tường cười.