Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 247 : Câu truyện cổ tích hắc ám (19)
Edit: Ư Ư
Ngay lúc này, xe ngựa chợt dừng lại.
Xe ngựa đong đưa kịch liệt làm Donner khẽ nhíu mày lại.
Sau đó, anh lại nghe thấy những tiếng cười ác liệt ở bên ngoài, "Ha ha ha, thằng nhãi, trong xe có gì thì giao hết ra đây."
Beres nghiêm mặt rút kiếm ra.
Nhưng mười mấy người đối diện lại càng cười to hơn, "Lão đại, thằng nhãi này hình như bị ngu người rồi hay sao ý? Muốn quyết chiến tới cùng với chúng ta sao?"
Đoàn người cười khoa trương.
Beres nghe bọn họ nói, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc, "Tôi sẽ chiến đấu với mấy người tới hơi thở cuối cùng!"
Người được gọi là lão đại xua xua tay, "Thằng nhãi, hôm nay may cho mày là tao không muốn giết người, tao chỉ muốn biết trong xe có thứ gì mà thôi, chiếc xe ngựa này còn đi xuống từ lâu đài trên núi kia nữa đúng không?"
Hiển nhiên là biết chiếc xe ngựa này.
Nhìn bề ngoài chiếc xe xa xỉ này thì bên trong sao có thể không có thứ gì quý giá chứ??
Beres hừ lạnh, "Nằm mơ!"
Nói rồi anh ta nhảy xuống chiến đấu với đám người cướp bóc.
Không thể không nói Beres rất mạnh, nhưng cũng không thể thắng vì đối phương có rất nhiều người.
Khó tránh khỏi có cái cá lọt lưới phấn đấu quên mình nhấc màn xe lên.
Sau đó, tên cướp kia lập tức bị khiếp sợ.
Đuôi cá xinh đẹp màu bạc...
"Đây là... mỹ nhân ngư!!"
Tên cướp kia nhìn thấy khuôn mặt của Donner, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Hắn ta trố mắt muốn chặn vào...
Giây tiếp theo... chỉ cảm thấy một cơn đau ập đến.
Không kịp hét lên thì đã bị xé làm đôi trở thành một bãi thịt nát, máu tươi chảy đầy xe.
Thành công làm tất cả những người đang chiến đầu ngoài kia dừng lại.
Vừa nãy... có chuyện gì xảy ra?
Trong cái xe đó có thứ gì??
Mỹ nhân ngư?
Sao có thể!
Mỹ nhân ngư tượng trưng cho hạnh phúc và may mắn, sao có thể giết người một cách tàn nhẫn như vậy??
Khi mọi người suy nghĩ quay cuồng, tất cả đều không dám hành động thiếu suy nghĩ thì màn xe bị xốc lên.
Một mỹ nhân ngư xinh đẹp xuất hiện.
Những tên cướp kia nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng.
Đẹp, kinh diễm.
Trong đầu giống như không thể nghĩ tới từ gì khác ngoài hai từ này.
Beres nôn nóng thoát khỏi sự khống chế của những người kia rồi hét to, "Yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ ngài! Nếu bọn họ muốn bắt ngài, trừ phi tôi chết!"
Donner nâng mắt lên nở một nụ cười nhạt, đôi mắt màu lục đậm nhìn về phía hắn ta, "Mày thật sự đáng chết."
Nói rồi anh nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Đuôi cá chạm vào nền tuyết, cũng không biết vì sao mà tuyết xung quanh anh bắt đầu hòa tan.
Phạm vi hòa tan lấy Donner làm tâm bắt đầu mở rộng...
Một mỹ nhân ngư ưu nhã cao quý đứng giữa bầu trời tuyết, đẹp đến hít thở không thông.
Không biết là ai không nhịn được bước tới muốn chạm vào Donner, bước vào phạm vị tuyết bị hòa tan
Chỉ thấy Donner lộ ra hàm răng trắng tinh, không giống với lúc trước, nụ cười này mang theo sự nhẹ nhàng giống như đang hưởng thụ một bữa tiệc làm thể xác và tinh thần sung sướng.
Móng tay bỗng nhiên dài ra...
Nhìn xem, vũ khí giết người cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Anh nâng tay lên, rồi hạ xuống.
Tên cướp đang đi tới đã bị móc tim.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
10 chương
90 chương
41 chương
3 chương