Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1942 : Xin Chào Thiếu Soái 52

Edit: Tinh Niệm Tô Yên nói xong, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện. Cô hỏi "Anh còn tức giận sao?" Nguyên Tử Mật cười nói "Tiểu Quai cũng nói là đã chia tay với anh rồi, có tư cách gì mà tức giận hay không đâu?" Hắn nói xong, lúc này đến phiên Tô Yên trầm mặc. Cô đi qua, đứng ở trước mặt Nguyên Tử Mật. Nguyên Tử Mật nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn cô, khóe môi còn ngậm ý cười. Ân, nhìn qua rất bình thường, thật giống như thật sự không thèm để ý việc này. Tiểu Hoa chờ ký chủ khích lệ nó "Ký chủ, Tiểu Hoa có phải rất lợi hại hay không?" Nếu là Tiểu Hoa có cái đuôi, lúc này khẳng định nó sẽ vẫy vẫy chờ khen thưởng nha. Tô Yên kéo tay Nguyên Tử Mật "Em vừa nãy là lừa gạt anh, kỳ thật em thích nhất vẫn là Quân Vực." Tiểu Hoa rốt cuộc cũng đã đi theo ký chủ nhiều năm như vậy. Vừa thấy ký chủ bỗng nhiên sửa lại lời nói, liền biết sự tình không đúng. Thành thành thật thật ngậm miệng, không dám nói chen vào. Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên, mày nhíu lại "Thích hắn như vậy, còn kéo tay của anh?" Tô Yên "Đều thích." "A?" Hắn như có như không mà trả lời, Tô Yên không nói gì. Chỉ cần hắn muốn bắt lỗi cô, thì sẽ luôn kiếm đủ mọi lý do. Nửa ngày sau, hắn lại nói "Sao lại không nói nữa? Hiện tại ngay cả nói chuyện với anh cũng thấy phiền?" Tô Yên "Anh khôi phục ký ức." Cô vạch trần Nguyên Tử Mật, a! không đúng, hiện tại là Quân Vực. Một canh giờ trước, hắn khôi phục ký ức. Ký ức khôi phục, tự nhiên biết mọi việc đều là hiểu lầm. Nhưng mà Tiểu Quai khi say rượu lại thành thật như vậy, hắn cảm thấy cao hứng nha. Đợi nửa canh giờ mới phát hiện người còn không có trở về, liền phái người đi tìm. Kết quả vừa đi vào liền đột nhiên nói một câu như vậy. Hắn chỉ là quá khứ? Cho nên, vì dỗ dành tên Nguyên Tử Mật này, cô cái chiêu gì cũng dùng được?? Tuy rằng đây cũng là phân thân của hắn, cũng không nên ghen ghét. Chỉ là, hình như Tiểu Quai trước nay đều chưa bao giờ dỗ dành hắn như vậy cả. Được rồi, hắn thừa nhận là có ghen ghét với cái phân thân này. Quân Vực giật giật mí mắt. Duỗi tay, ôm người vào trong lòng mình. "Cẩn thận xem xét, vẫn là Tiểu Quai lợi hại." Tô Yên "Ân?" Quân Vực nhẹ nhàng nói "Mới một giây trước anh chỉ là quá khứ, đảo mắt lại thành thích nhất. Sở thích của Tiểu Quai cũng thay đổi thật mau." Tô Yên vừa nghe liền biết hắn lại chập mạch. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Cô quay đầu nhìn hắn "Anh là anh, Nguyên Tử Mật cũng là anh." Hắn lên tiếng "Ân" Nghe còn có vẻ là rất hiểu chuyện nha. Sau đó, hắn bỗng nhiên hỏi một câu "Vậy Tiểu Quai là thích hắn nhiều hơn, hay là thích anh nhiều hơn?" Tô Yên trầm mặc. Khi hắn bắt đầu vô cớ gây rối thì sẽ luôn kiếm đủ cớ hành cô. Chỉ cần hắn muốn, không chuyện gì là không thể. Nửa ngày sau, Quân Vực không đợi được đáp án, lại bắt đầu giở trò. Chỉ là còn chưa kịp hành động, thì bỗng nhiên nghe được Tô Yên nói một câu "Có chút nhớ anh." Bẹp, hôn một cái. Quân Vực sửng sốt. Khi phản ứng lại, khóe môi đã nhếch lên. Tức khắc, tâm hồn trái nắng dở giời đã bị vuốt phẳng. Hắn ôm Tô Yên "Ân, đúng là phải nhớ anh." ······ Mặt khác một bên, Tiểu Hồng từ sau khi rời khỏi, thì vẫn luôn biến mất. Tô Cổ đang trò chuyện cùng thuộc hạ. Hắn muốn phát huy sơn trại lớn mạnh. Làm giặc cướp, bắt cóc tống tiền, đúng là loại việc nhẹ lương cao. Nếu quyết định muốn làm theo con đường này, vậy hãy làm to làm lớn. Thuộc hạ do dự "Lão đại, ngài thật sự tính toán muốn mở xưởng chế tạo vũ khí?" Tô Cổ lãnh đạm "Bằng không?" Thuộc hạ hưng phấn.