Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1939 : Xin Chào Thiếu Soái 49

Editor: Victoria Beta:Tinh Niệm Tô Yên "Em không thích hắn, cũng không thân với hắn." Nguyên Tử Mật nghe vậy, cười thành tiếng "A? Vậy cô thích ai? Tôi?" Rõ ràng khuôn mặt đang cười, nhưng lời nói lại đầy ý châm chọc. Tô Yên "Ân" Cô lên tiếng. Chân Nguyên Tử Mật lại càng thêm dùng sức dẫm lên người Trình Quân Dư. Vẫn cười nói "Để tôi đoán xem, có phải cô còn tính nói, hắn là một tên râu ria, để tôi thả hắn đi?" Tô Yên nhìn bộ dáng này của Nguyên Tử Mật, càng xem càng không thích hợp. "Hắn xác thật là một tên râu ria." Tay Nguyên Tử Mật đầy máu, làm cho cổ tay cô cũng lấy dính máu đỏ. Tô Yên tránh khỏi kiềm chế của hắn, dưới ánh mắt càng ngày càng âm trầm kia, cô đi vào phòng giam rồi duỗi tay, giữ chặt tay hắn "Chúng ta đi ra ngoài lại nói." Nguyên Tử Mật nhíu mày một chút "Có cái gì mà không thể nói ở chỗ này? Là sợ hắn nghe xong thương tâm, hay là những lời yêu tôi nói không nên lời?" Ngữ điệu lười nhác, không chút để ý. Cả người đều là lệ khí cùng trào phúng. Tô Yên muốn lôi kéo hắn đi ra ngoài "Trước tiên đi ra ngoài băng bó vết thương một chút." Cô lôi kéo hắn đi. Vốn tưởng rằng hắn sẽ không đi, kết quả cô vừa kéo, hắn cũng không có chống cự, mà theo lực đạo kia đi ra ngoài. Chỉ là mới vừa đi được hai bước, Nguyên Tử Mật bỗng nhiên dừng lại. Giọng hắn trầm thấp "Nói em yêu tôi." Tô Yên sửng sốt. Nguyên Tử Mật liền nắm cằm Tô Yên, dựa vào cực gần "Yêu tôi sao?" Hắn lẩm bẩm bên tai cô. Hắn giống như nóng lòng muốn chứng minh cái gì. Lôi kéo Tô Yên tay, càng nắm càng chặt. Tô Yên gật đầu "Ân" Nguyên Tử Mật nghe vậy, cười nhẹ. Lệ khí tựa hồ hòa hoãn chút. Chỉ là trong mắt vẫn không hề có ý cười. "Em thích ai?" Hắn tiếp tục truy vấn. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Tô Yên thành thành thật thật trả lời "Anh." "Nói tên." "Nguyên Tử Mật." Dứt lời, Nguyên Tử Mật dán lại, hôn lấy Tô Yên. Màn hôn môi nóng bỏng này, cứ thế trình diễn ở trước mặt Trình Quân Dư. Chờ hôn xong rồi, Nguyên Tử Mật mới nói "Không phải muốn đi ra ngoài sao? Đi thôi." Nói xong liền lôi kéo Tô Yên đi ra ngoài. Tô Yên không hiểu được mạch não lúc này của Nguyên Tử Mật, cô nhẹ mím môi "Em thích anh, nhưng anh không thể tùy ý đối đãi em như vậy." Cô tuy rằng ít nói, tuy rằng có chút trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng là ở chuyện đối đãi với Nguyên Tử Mật, cô là thực sự nghiêm túc. Vừa mới nãy hắn hôn cô, cô có cảm nhận được sự khinh thường. Hắn không muốn cô. Nguyên Tử Mật nắm chặt tay Tô Yên. Tức giận vừa mới hạ xuống giờ lại có xu hướng dâng lên. "Tùy ý đối đãi?" Hắn chậm rãi nói ra bốn chữ này. Cho đến khi đi ra cửa địa lao, Tô Yên dừng chân lại. Nguyên Tử Mật nâng mắt lên, liếc cô một cái. Tới gần cô, cúi đầu "Sao không gọi tôi là Đại Ngư? tên Đại Ngư này cũng không phải khó nghe a." Tô Yên sửng sốt. Đại Ngư? Hắn biết xưng hô này? Đang nghĩ ngợi, Nguyên Tử Mật thấp giọng nói "Hay là nói, chỉ khi uống say, mới dám nói lời thật lòng? Mới dám gọi Đại Ngư? Thẹn thùng như vậy a." Hắn không chút để ý mà nói, nhưng cổ tay Tô Yên lại bị hắn nắm đến phát đau. Hắn như là đang cực lực khắc chế cái gì. Tô Yên nhẹ mím môi "Anh có thể nói rõ ràng hơn một chút. Bằng không, nghe anh nói như vậy, cứ như em làm chuyện có lỗi với anh vậy." Nguyên Tử Mật ý cười càng sâu, đầu đặt ở trên vai Tô Yên, cười ra tiếng..