Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1930 : Xin Chào Thiếu Soái 40

Edit: nad Beta: Tinh Niệm Tiểu Hồng bị túm ngã trái ngã phải, nó vội vàng ôm lấy Tô Cổ, thuận đường ghé vào trên người hắn cọ cọ. Đem mảnh vụn điểm tâm còn thừa cùng nước miếng trên miệng, đều cọ vào trên tây trang trắng tinh kia. Nó bắt đầu biện giải "Không phải ta một mình tiêu, còn có Yên Yên." Nói xong, nó dường như là nhớ tới cái gì "A, Yên Yên còn ở trong xe." Sau đó bổ sung một câu "Nam nhân của chị ấy bị thương." Tô Cổ đi đến trước xe, nói "Có thể cùng em trở về sơn trại, có đại phu." Tô Yên nhìn về phía Nguyên Tử Mật. "Anh muốn đi không?" Nguyên Tử Mật gục ở trên vai cô, mí mắt giật giật "Em rất muốn đi?" "Ừm" Nguyên Tử Mật cong môi lên "Được" Hắn nói xong rồi duỗi tay ôm eo Tô Yên thật chặt. Xe khởi động, chạy tới sơn trại cách đó không xa.. Nguyên Tử Mật cho cấp dưới theo tới đều đi về. Chỉ có Tô Yên cùng hắn hai người đi trước. Đi địa bàn của sơn phỉ, thuộc hạ sao có thể yên tâm? Nếu là tên Tô Cổ này trở mặt không biết người, bắt cóc áp chế, ai có thể chống đỡ được? Nhưng mà thiếu soái hình như lại phi thường tín nhiệm hắn. A, không đúng, là phi thường tín nhiệm Bạch Mẫu Đơn cô nương. Trên đường trở về, Tô Cổ lái xe, Tiểu Hồng ngồi ghế phụ. Phía sau là Nguyên Tử Mật cùng Tô Yên. Xuyên qua kính chiếu hậu, có thể rõ ràng nhìn thấy Nguyên Tử Mật dựa vào trên người Tô Yên, cơ hồ hơn phân nửa cái thân đều đè ép qua. Tô Yên cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên cánh tay của hắn, sợ làm đau hắn. Chậc. Tô Cổ dời tầm mắt, chuyên chú lái xe. Thực mau về tới trong trại. Mới vừa xuống xe, liền có đại phu lại đây. Nghe thủ hạ sơn phỉ mở miệng "Lão đại, ngài bị thương ở đâu??" Sơn phỉ sốt ruột. Tô Cổ chỉ vào Nguyên Tử Mật ở trong xe "Xem cho hắn." Sơn phỉ kia sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu "Vâng, lão đại." Nói đoạn, liền mở cửa, để đại phu ở cạnh mình đi xem tình huống. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Đại phu này là mới du học trở về. Ở thời loạn thế này, mong ước của hắn chính là cứu trị bá tánh. Sau lại bị Tô Cổ bắt tới rồi ở luôn trong trại này. Đại phu nhìn kỹ qua tình huống, khuôn mặt nghiêm túc nói "Phải làm tiểu phẫu." Tô Yên gật đầu "Được." Cô nói rồi đỡ Nguyên Tử Mật ra xe. Đại phu mở miệng "Đi căn phòng kia, lát nữa mấy người đều ở bên ngoài chờ." "Được." Tô Yên không có hỏi nhiều. Đại phu nhịn không được nhìn cô nhiều thêm hai lần. Dù sao thì một ít phương pháp y học phương tây cũng rất khác so với y học phương đông. Trước đây hắn cũng từng làm giải phẫu cho người khác, bảo thân nhân những người đó không được ở trong phòng đợi. Những người đó hiểu lầm hắn là cố ý khoe mẽ giấu nghề. Nguyên Tử Mật "Khụ khụ khụ" Hắn cúi đầu dựa vào vai Tô Yên. Tô Yên ôm lấy người dựa vào trong lòng mình. Đại phu dời tầm mắt, từ trên người Tô Yên lại lần nữa chuyển đến trên người bệnh. Thực mau, liền đem Nguyên Tử Mật đưa tới phòng trị liệu. Tô Yên vừa đi vào liền có thể ngửi được mùi nước sát trùng. Đại phu này có vẻ rất chuyên nghiệp. Nghĩ vậy, cô đem người đặt trên ghế, sau đó đi ra ngoài. Lúc này, mặt trời chiều ngả về tây, tà dương treo ở trên bầu trời. Nơi xai, Tô Cổ vừa lôi kéo búi tóc nhỏ của Tiểu Hồng, vừa nói gì đó. Đồng chí Tiểu Hồng một chút chí khí cũng không có, tay béo nhỏ ôm đùi Tô Cổ. Chờ đến lúc Tô Yên đi qua, liền nghe được Tiểu Hồng nũng nịu nói một câu "Ôm một cái." Nói xong, giang hai tay ra, chờ Tô Cổ tới ôm nó..