Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1913 : Xin Chào Thiếu Soái 22

Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm Tiểu Hồng đang ăn liền dừng lại. Nó ngẩng đầu, tức giận hỏi Tô Cổ "Bọn họ đang nói chúng ta sao?" Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn nó một cái "Ừ." "Bọn họ nói muốn bắn chết ta?" Lúc nói ra lời này, sắc mặt Tiểu Hồng đã đen xì. Không vui, không vui chút nào!!! "Ta đáng giá như vậy, vì sao lại muốn giết chết ta?" Nói xong, Tiểu Hồng liền nhớ tới chuyện Tô Cổ cắn nó "Ngươi, ngươi còn muốn cắn chết ta nữa." Tiểu Hồng vô cùng tức giận. Tô Cổ xoa xoa ấn đường. Hắn có chút hối hận đã cắn tên đần này. Ai mà biết được, Tiểu Hồng cứ cắn mãi không buông cái việc này. Tô Cổ vơ một nắm hoa, nhét vào trong miệng Tiểu Hồng. Tiểu Hồng vốn đang muốn nói, nhưng lại sợ nếu mình mở miệng sẽ làm hoa rơi hết ra ngoài. Cuối cùng đành lựa chọn im lặng, tiếp tục nhai nhai nuốt nuốt. Đại khái bởi vì Tô Cổ cho Tiểu Hồng ăn hoa nên nó vô cùng cao hứng. Sung sướng hóa hình, lộ ra cái đuôi, lắc trái lắc phải. Đám thổ phỉ vốn đang chuẩn bị tiến lên bắt lấy Tô Cổ và Tiểu Hồng đột nhiên sững sờ, kinh ngạc há hốc mồm. Một lúc lâu sau mới có người run run chỉ tay về hướng đó, lắp bắp nói "Lão, lão đại, đó là cái gì?? Đuôi, đuôi, đuôi rắn sao??" Người đứng bên cạnh run rẩy "Hình như vậy." Gã vừa xác nhận xong, cả đám liền chìm vào yên tĩnh. Sau đó "A a a a a a a a!!!!!" Tô Cổ "Lộ đuôi rồi." Tiểu Hồng cúi đầu nhìn cái đuôi của mình, rồi lại quay đầu sang nhìn Tô Cổ. "Vậy, vậy nên làm sao bây giờ?" Tô Cổ liếc Tiểu Hồng một cái "Không phải ngươi thích ăn hoa sao?" Tiểu Hồng nghe xong liền gật đầu như gà mổ thóc. Tô Cổ "Vừa hay, bắt mấy người đó đi trồng hoa." Tiểu Hồng sáng mắt "Đúng! Đúng đúng!!" Sau đó, không cần Tô Cổ phân phó. Tiểu Hồng quăng quăng cái đuôi nhanh chóng lướt đi, đuổi theo đám người vừa bỏ chạy. ······ Tô Yên đi theo Nguyên Tử Mật về nhà. Không phải là Phủ nguyên soái lần trước cô tới. Mà là một tòa nhà khác. Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng chào đồng thanh nề nếp mà cung kính của thủ vệ "Thiếu soái!" "Thiếu soái!" Nguyên Tử Mật kéo Tô Yên đi vào trong. Đây là một tứ hợp viện. Nhưng không hề có hòn non bộ hay cây cỏ hoa lá giống như ở phủ Nguyên soái, mà nó vô cùng trống trải. Đi được nửa đường, Nguyên Tử Mật hỏi Tô Yên "Nơi này thế nào?" Tô Yên khẽ gật đầu. "Được." Nguyên Tử Mật khóe môi gợi lên ý cười. "Vậy ngày mai chúng ta ở đây chơi?" Tô Yên nhìn xung quanh. Ở chỗ này chơi?? Đến chỗ ngồi nghỉ ngơi còn không có. Chỉ có một mảnh đất trống không. Chơi cái gì vậy?? Cô nghi hoặc "Chơi cái gì?" Tiểu Hoa bắt đầu nảy ra suy nghĩ không trong sáng "A ~~~, ký chủ, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ quá ~." [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Từ lúc đó, Nguyên Tử Mật cũng không nói thêm bất kỳ điều gì. Kéo Tô Yên một đường đi tới chỗ nghỉ ngơi. .......! Hôm sau. Nguyên Tử Mật rời đi từ sáng sớm, tới trưa mới trở về. Tô Yên ngồi ở trong phòng, đang bận bàn luận với Tiểu Hoa làm cách nào để cô có thể nhanh chóng khôi phục lực lượng. Lúc này Nguyên Tử Mật phái người tới. "Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, Thiếu soái mời tiểu thư ra sân." Tô Yên đứng lên, đi ra mở cửa. "Ra sân?" Người nọ gật đầu "Đúng vậy!" "Anh ấy ở đó sao??" "Đúng vậy, Bạch tiểu thư." "Được." Cô đáp lại, sau đó cất bước đi ra ngoài. Đến nơi đã thấy Nguyên Tử Mật ngồi trên ghế. Hắn vẫn mặc quân trang, tháo hai cúc trên, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Hắn vừa lật xem văn kiện trong tay, vừa nghe thủ hạ báo cáo. ___ Mai bạo chương nà!!!! (❤ω❤).