Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1907 : Xin Chào Thiếu Soái 16
Edit: Thanh Thảo
Beta: Tinh Niệm
Tới buổi tối, Bách Nhạc Môn lại bị bao vây đông đảo.
Không biết là thế lực phương nào tới, yêu cầu Bạch Mẫu Đơn cùng Thược Dược đều phải lên đài biểu diễn.
Bà chủ đứng ở phòng hóa trang, đầu tiên là nhìn Tô Yên một thân sườn xám màu trắng, theo sau lại nhìn nhìn Thược Dược một thân hồng y.
Đây chính là hai cây cột lớn của Bách Nhạc Môn.
Ngày thường, chỉ cần có một người lên đài biểu diễn, người kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Có vẻ hôm nay vẫn là lần đầu có thể nhìn thấy hai người diễn xuất trong cùng một ngày.
Thược Dược hóa trang xong, đứng dậy.
Đám Vũ nữ từ sớm đã chờ ở phía sau cô ta.
Thược Dược cong môi, nói
"Bà chủ, ta đi lên trước."
Bà chủ gật đầu
"Được, được."
Sau đó liền lui một bước, để Thược Dược đi ra ngoài.
Bà chủ mở miệng
"Hôm nay liền giao cho hai người các cô."
Thược Dược vỗ vỗ tay bà ta
"Yên tâm."
Nói xong thì đi ra ngoài.
Tô Yên soi gương, ngồi ngay ngắn ở đằng kia.
Bà chủ quay đầu lại nhìn cô một cái, dừng một chút rồi đi tới, kéo ghế dựa bên cạnh qua ngồi xuống trước mặt Tô Yên.
Bà mở miệng
"Mẫu Đơn, cô cùng thiếu soái Nguyên Tử Mật kia có vẻ rất quen thuộc?"
Tô Yên
"Gặp qua vài lần."
Bà ta cười rộ lên
"Hắn thích cô."
Tô Yên nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn về phía bà ta.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ nghe bà chủ chậm rãi nói
"Ngày kia, cô ở trên đài ca hát nên có lẽ không rõ ràng lắm.
Ta ở hậu đài lại là xem rành mạch, toàn bộ quá trình đôi mắt hắn đều không có rời khỏi người cô."
Bà ta dừng một chút, thở dài
"Mẫu Đơn, thời thế loạn lạc, có thể tiếp tục sinh tồn mới là đạo lý.
Đi theo Nguyên Tử Mật thiếu soái, có lẽ hắn sẽ không chỉ có một nữ nhân là cô, nhưng...!hắn có thể bảo hộ cô bình an.
Cô nói có đúng không?"
Bà chủ tận tình khuyên bảo.
Tô Yên lại chú ý một điểm ở
"Hắn có rất nhiều nữ nhân?"
Bà chủ sửng sốt, theo sau cười vỗ vỗ bả vai Tô Yên
"Thiếu soái tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chỉ là còn chưa thành gia lập nghiệp.
Cô nếu có bản lĩnh gả vào, chờ tới ngày sau, cho dù không có tình cảm, niệm tình ngày trước, hắn cũng sẽ bảo hộ cô."
Ở trong mắt bà chủ, tính tình Mẫu Đơn này thật sự không thích hợp ở thời đại như vậy.
Quá kiêu ngạo, cô không biết xem ánh mắt người khác, cũng không biết sử dụng tâm kế.
Nếu là nữ nhi nhà bình thường cũng liền thôi.
Cố tình cô lại có vẻ ngoài như vậy, có thanh âm như vậy.
Nếu là không có chút bản lĩnh, không có mắt nhìn, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị trở thành vật chơi đùa của những kẻ quyền quý đó.
Điều này thật sự là làm bà lo lắng.
Cẩn thận so sánh với những kẻ khác, Nguyên Tử Mật thiếu soái này vẫn là người tốt.
Cái khác không nói, ít nhất hắn giữ mình trong sạch.
So sánh như vậy, nếu Mẫu Đơn trở thành người của hắn, có lẽ...!tương lai sau này sẽ tốt một chút.
Tô Yên nghe ra bà chủ thật sự quan tâm mình.
Cô mở miệng
"Ta sẽ sống thật tốt."
Bà chủ cho rằng Tô Yên đã hiểu ý của mình, trong mắt vui mừng không ít.
Cô rốt cuộc cũng thông suốt.
Không lâu sau liền nghe được nha đầu tới kêu
"Bà chủ, Thược Dược nhảy xong, bị người nọ kéo xuống sân khấu."
Bà chủ gật gật đầu.
"Đã biết."
Giao lưu với người khác là sở trường của Thược Dược.
Nói xong, ánh mắt bà chủ nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên đứng dậy
"Ta đi đây."
"Đi thôi."
Cô đẩy ghế dựa, từ phòng hóa trang đi ra ngoài.
Vũ nữ đi theo phía sau cô, cùng nhau đi ra sân khấu.
Chờ đến khi cô đứng trên sân khấu, nhìn thoáng qua dưới đài, ẩn ẩn có thể nhìn thấy có một người mặc quân trang.
Chỉ là không thấy rõ rốt cuộc là ai..
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
35 chương
40 chương
54 chương
212 chương
137 chương
70 chương
257 chương
115 chương