Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1904 : Xin Chào Thiếu Soái 13

Edit: Thanh Hoa Beta: Tinh Niệm Tô Yên hoá trang xong, một thân sườn xám nhung đen gắn viền đá, dưới ánh đèn càng thêm diễm lệ. Cô mang giày cao gót, bước lên sân khấu. Căn cứ theo lời bà chủ, nhiệm vụ của cô là lên ca hát, rồi cùng người dưới kia uống ly rượu. Phải cố gắng để không xảy ra xung đột. Cô đứng ở trên sân khấu, ánh đèn chiếu tới. Âm nhạc bắt đầu vang lên. Từ trên cao nhìn xuống, dưới sân khấu một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy rõ. Khác với tiếng hoan hô thường ngày, lúc này bên dưới yên tĩnh đến dọa người. Giống như không có người nào vậy. Lại như có một đôi mắt, vẫn luôn gắt gao chăm chú nhìn cô. Nửa ngày sau, môi đỏ hé mở "Nam yên liễu xanh, màu vàng hơi đỏ hoa khai. Ta ở chân trời tự do bay lượn, cũng chưa từng nói thích bất cứ ai. ·······" Thanh âm câu nhân, vang vọng toàn bộ Bách Nhạc Môn. Tô Yên hát vô cùng nghiêm túc. Người dưới sân khấu ngồi trên sô pha, đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Âm nhạc dần dần nhỏ đi, Tô Yên cũng hát xong một bài. Ánh đèn chung quanh sáng lên, thế nên cô có thể nhìn rõ ràng người ngồi phía dưới. Có ba quân nhân đứng ở chỗ đó. Nam nhân ngồi ở trên sô pha, một thân quân trang, cổ tay áo mở ra, trong tay còn cầm một ly thủy tinh. Có vẻ là đang uống rượu. Là Nguyên Tử Mật. Tô Yên từ bậc thang đi xuống, đi đến bên hắn. Cô nhìn bốn phía. Nhìn một vòng, xác thật là không có người khác. Nguyên Tử Mật nhìn cô, hỏi "Đang tìm cái gì?" Tô Yên cuối cùng dừng ở trên người Nguyên Tử Mật. Cô lắc đầu "Em cho rằng đã xảy ra chuyện." Cho rằng Bách Nhạc Môn xuất hiện thế lực lớn uy hiếp, cho nên bà chủ mới có thể khẩn trương như vậy. Nguyên Tử Mật nghe vậy liền cau mày. Hắn duỗi tay giữ chặt Tô Yên, kéo người xuống chỗ ngồi. Môi mỏng khẽ cười "Xem ra bà chủ nói với cô rất rõ ràng." Nói xong, hắn đưa chén rượu trong tay mình đến bên môi cô. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Tô Yên né tránh một chút, sau đó nghiêm túc nói "Em không uống rượu." "Chưa bao giờ uống rượu cùng người khác?" Tô Yên nghĩ nghĩ chuyện lúc trước của nguyên thân. "Uống qua." Hắn tới gần Tô Yên "Uống được với người khác, nhưng lại không được với tôi?" Cô lắc đầu, "Cũng không phải, em uống rượu sẽ say." Nói rồi cô muốn dịch người tránh ra. Hai người quá thân cận, chỉ cần một người hơi động thì sẽ đụng tới đối phương. Kết quả cô vừa chạm vào người hắn, ánh mắt Nguyên Tử Mật tức khắc liền thâm trầm. Từ ngày đó sau khi đưa cô trở về, mấy ngày nay Nguyên Tử Mật vẫn luôn có chút bực bội. Hắn không thể hiểu được tại sao mình luôn nhớ tới cô. Cho đến hôm nay đi ngang qua Bách Nhạc Môn, rốt cuộc không nhịn được, vẫn là đi vào. Môi mỏng gợi lên ý cười. Bỗng nhiên hắn duỗi tay nắm lấy cằm Tô Yên. Nguyên Tử Mật uống một ngụm rượu, sau đó đè nặng Tô Yên, hôn lên môi cô. Ba thuộc hạ đứng phía sau sớm đã kinh ngạc đến rớt cằm. Nỗ lực chuyển tầm mắt qua nơi khác đi, nhưng vẫn là nhịn không được lại quay về. Thiếu soái nhà bọn họ đây là coi trọng đại chiêu bài của Bách Nhạc Môn, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư? Coi trọng thì cứ coi trọng đi, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư giống như còn chướng mắt thiếu soái nhà bọn họ. Sau đó, thiếu soái liền cưỡng hôn người ta. Bỏ đi, thiếu soái nhà bọn họ làm cái gì cũng là đúng. Chờ màn hôn môi này kết thúc. Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên. Duỗi tay ôm lấy người. Hắn cong môi mở miệng "Về sau, em đi theo tôi.".