Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1897 : Xin Chào Thiếu Soái 6

Edit: Thanh Hoa Beta: Tinh Niệm Quản gia ở phía trước dẫn đường. Đi ngang qua núi giả cùng thác nước nhỏ, cảnh sắc như họa, tinh xảo phi thường. Lại đi về phía trước một đoạn, chính là thính đường. Hiện giờ quân phiệt hỗn loạn, phần lớn mọi người đều theo tân triều, thích một chút phong cách hiện đại. Ngay cả một số đại quan, trong nhà cũng đều trang trí theo kiểu hiện đại. Chỉ có phủ đại nguyên soái, mỗi một chỗ đều là cổ kính. Phi thường tôn sùng kiểu Trung Quốc, đưa mắt nhìn xung quanh, tứ hợp viện đầy khí thế, ngói lục rêu xanh, mỗi một chỗ đều mang vẻ cổ kính. Mới vừa đi đến cửa thính đường, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói " Vũ điệu của Thược Dược tiểu thư thật sự kinh diễm a." Nói xong liền cười vang lên. Thanh âm rắn chắc, trung khí mười phần. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặc một thân áo Tôn Trung Sơn. Nhìn qua tinh thần phấn chấn, có vẻ là tâm tình không tồi, thế cho nên tươi cười thật lớn, rất là thoải mái. Mà lúc này, một nữ tử mặc sườn xám đỏ diễm lệ, hoàn thành động tác múa cuối cùng rồi chậm rãi dừng lại. Nữ tử dùng quạt lông vũ trắng che lại ý cười, nhìn càng thêm kiều mị "Đại soái, chê cười rồi." Nói xong, cô ta thi lễ rồi ngồi xuống. Quạt lông vũ trong tay đong đưa, vòng eo nhỏ nhắn, một gương mặt tinh xảo kiều diễm, nửa che nửa lộ mang theo ngượng ngùng, vừa xinh đẹp lại quyến rũ. Lúc này, quản gia lên tiếng "Đại soái, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư tới." Đại soái vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên, lập tức nhìn Tô Yên "Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, mau ngồi." Tô Yên tìm chỗ trống, đi qua rồi ngồi xuống. Đồ ăn đều đã lên đủ, mỗi một món ăn đều cực kỳ tinh xảo. Khi Thược Dược nhìn thấy Tô Yên xuất hiện liền sửng sốt, tiếp đó mở miệng " Thì ra là Mẫu Đơn tỷ tỷ tới a, tỷ tỷ tới, sao không nói với muội một tiếng? Chúng ta có thể kết bạn đồng hành." Tô Yên nhẹ đáp "Ân" Một bàn này, chỉ có đại nguyên soái ngồi chính giữa cùng một nam nhân, còn lại tất cả đều là nữ tử. Một đám trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, đều tầm khoảng 30 tuổi trở xuống. Chắc hẳn những người này đều là vợ nhỏ của Nguyên đại soái. Ở bên trái Nguyên đại soái còn có một nam tử, sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt, tầm mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, giống như là đang nhìn kẻ địch. Tô Yên ngẩn người, bọn họ có quen biết sao? [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Trong trí nhớ của nguyên thân hình như cũng không có người này. Lúc này, dì ba bên cạnh mở miệng "Tử Tân, thiếu soái đâu? Sao còn chưa tới?" Nguyên Tử Tân nghe dì ba nói, có vẻ càng thêm tức giận, gắt gao nắm chặt chiếc đũa trong tay mình. Tô Yên nghe được tên Tử Tân này. Nguyên Tử Tân, anh trai Nguyên Tử Mật. Nghĩ vậy, Tô Yên nhớ tới đêm qua. Hình như người Nguyên Tử Mật lúc ấy dẫm chính là anh hắn. Cho nên, là hắn ta?? Nguyên Tử Tân nỗ lực khắc chế cơn tức giận, mở miệng "Chuyện của hắn, ta làm sao biết?" Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu "Hiện tại là ở nhà chứ đâu phải ở trên chiến trường, hà tất cứ phải tâng bốc thiếu soái trước mặt phụ thân?!" Nói xong, tầm mắt Nguyên Tử Tân lại lần nữa rơi xuống trên người Tô Yên, tựa như cố ý nói cho cô nghe "Hắn chung quy cũng chỉ là người ngoài." Từng câu từng chữ đều là châm biếm. Nói xong, tựa hồ tức giận trong lòng đã thuyên giảm, còn có chút thống khoái..