Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1893 : Xin Chào Thiếu Soái 2

Edit: Tuệ Lâm Beta: Tinh Niệm Trên người hắn mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi trắng, phần bụng bị thương, có máu đỏ chảy ra. Tiểu Hoa "Ký chủ, chị muốn xen vào sao?" Tô Yên "Mặc kệ." Thời đại này là dân quốc loạn thế, cuộc sống không yên ổn, những tình huống như vậy là chuyện thường như cơm bữa, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào sức mình thôi. Vừa nghĩ đến đây, trên mặt đất liền xuất hiện một cánh tay duỗi ra nắm lấy mắt cá chân Tô Yên. "Cứu...!cứu mạng." Âm thanh suy yếu, sắc mặt tái nhợt. Tô Yên nhìn hắn, nửa ngày sau mới bất giác mở miệng. " Vết thương trên bụng cũng không trí mạng, bị người khác đâm một đao, với lượng máu chảy ra như thế này, đại khái là sâu 3 phân. Đến bây giờ ngươi còn sống, còn có thể chạy xa như vậy, chứng tỏ các bộ phận trong cơ thể cũng không có chịu tổn thương nghiêm trọng. Vừa mới té ngã là bởi vì ngươi vướng phải một cục đá. Ngươi có thể đứng lên tiếp tục chạy, mà ngươi cũng có đủ sức để làm như vậy." Nam nhân: "..." Tiểu Hoa: "..." Ngay lúc này, phía đầu ngõ truyền đến tiếng động cơ xe. Rất nhanh liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở đó. Sau đó liền nhìn thấy có một người mặc quân phục đi đến cửa sau của xe. Lạch cạch một tiếng, mở cửa xe ra. Có một nam tử từ trên xe bước xuống Nghe người bên cạnh hắn gọi "Thiếu soái." Người nọ có đôi chân thon dài, mang quân ủng màu đen, một thân quân trang. Áo khoác bị hắn nắm ở trong tay, cổ áo cởi bỏ hai khuy, gương mặt lãnh đạm, đôi mắt đen láy đầy sắc bén,tư thế lười biếng nhưng cả người lại có một cổ khí thế bức người. Dưới ánh trăng, hắn từng bước từng bước đi tới chỗ Tô Yên đứng. Theo sau là 3 người cấp dưới của hắn. Một màn này diễn ra trước mắt Tô Yên, kẻ đang bị thương ở dưới chân cô cũng thấy được. Nam nhân bị thương kia che lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của mình, liên tục ho khan. Hắn phẫn nộ làm cho cả người liên tục thở dốc. Cho đến khi người được gọi là thiếu soái đi tới trước mặt 2 người bọn họ thì dừng bước chân lại. Chỉ nghe hắn chậm rãi phun ra một câu "Anh trai, sao lại bị thương vậy?" Giọng nói lạnh nhạt, làm cho nam tử đang nằm trên mặt đất nổi giận gầm lên một tiếng. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] "Nguyên Tử Mật! Ngươi không cần ở chỗ này giả từ bi! Ngươi còn ước gì ta chết!!" Nguyên Tử Mật nghe được những lời này nhưng cũng không hề tức giận, đôi mắt hẹp dài hạ xuống, nói "Anh trai cùng người khác hợp tác, ý đồ thâu tóm Nguyên gia, với tội danh phản bội này anh đã đáng chết cả trăm lần. Hiện tại anh trai vẫn còn thở, đã nói lên rằng tôi cũng đủ nhân từ." Khi nói ra hai chữ nhân từ này, Nguyên Tử Mật khẽ nhếch môi cười. Trước kia hắn cũng chưa phát hiện, hóa ra mình cũng là một người lương thiện như vậy nha. Tiểu Hoa lập tức nói "Ký chủ, Tiểu Hoa tra được Nguyên Tử Mật có một anh trai, tên Nguyên Tử Tân." Tô Yên đứng ở đó, vẫn không nói gì. Nguyên Tử Mật bước đến gần, nhìn Nguyên Tử Tân ngã trên mặt đất rồi nhấc chân dẫm lên miệng vết thương của hắn ta. "Aaa!!" Nguyên Tử Tân phát ra âm thanh thống khổ. Chân Nguyên Tử Mật mới vừa đặt lên miệng vết thương liền nghiền áp qua lại. Rốt cuộc, một lúc lâu sau, cảm thấy đã thoả mãn, Nguyên Tử Mật mới chậm rãi mở miệng " Về sau anh trai đừng làm loại chuyện làm người thương tâm như vậy. Nếu muốn làm, cũng tốt nhất đừng để tôi phát hiện. Anh trai cũng biết là tôi không có tính kiên nhẫn đâu nhỉ. Lại thêm một lần nữa, cũng chỉ có thể cắt xuống một miếng thịt, treo ở trước mặt anh, ngày ngày nhắc nhở!!" Nguyên Tử Tân ngã trên mặt đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm, đau như muốn ngất đi, không có sức lực phẫn nộ mà chất vấn Nguyên Tử Mật nữa. Lúc này Nguyên Tử Mật mới nhấc chân ra. Một tay hắn bỏ vào túi quần, một tay buông thả bên người, dáng vẻ hết sức ưu nhã. Vốn là muốn đi nhưng tầm mắt vừa chuyển liền rơi xuống trên người Tô Yên. Đôi mắt hẹp dài kia chăm chú nhìn cô..