Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1879 : Xin Chào Boss Lòng Dạ Hiểm Độc 67

Edit: Ngân Minn Beta: Tinh Niệm Thị vệ vội vàng lên tiếng, bước tới mở từng cái rương ra. Vàng bạc châu báu lộ ra trong không khí, đập thẳng vào mắt mọi người. Nam tử ngồi trên Vương tọa chống tay lên trán, tựa như có chút nhàm chán "Đây là bảo bối bộ tộc mãnh hổ kia mang đến sao?" Nói xong, liền có chút không kiên nhẫn. Những người này, có mỗi việc làm hắn cao hứng một chút cũng không làm được. Vậy thì sống làm gì cho chật đất? Thị vệ vội vàng mở cái rương cuối cùng ra. Một nữ tử áo đỏ yêu diễm đi chân trần, yểu điệu bước ra từ trong rương. Đeo mạng che mặt màu đỏ, bên hông treo lục lạc. Õng ẹo tạo dáng, uốn éo người. Ả từng bước từng bước đi tới gần Vương tọa. Ý cười triền miên "Yêu Vương đại nhân." Một vị Sứ Giả vẫn đang quỳ dưới đất vừa được chứng kiến sự khủng bố của Yêu Vương có chút vui sướng khi người gặp họa. Không phải chỉ mỗi mình bọn họ đưa mỹ nữ đến. Bộ lạc Mãnh hổ cũng đưa mỹ nữ tới. Nữ tử của bọn họ vừa mới vào đây, Yêu Vương không buồn nhìn lấy một cái liền ra tay. Máu bắn tung tóe, xương thịt lẫn lộn. Vốn dĩ bọn họ cho rằng mình xong đời rồi, không ngờ bộ lạc Mãnh Hổ này lại tự dẫn xác đến. Không phải là vừa hay thế chỗ cho bọn họ sao? Đến lúc đó, tất cả hỏa khí của Yêu Vương đại nhân sẽ phát tiết lên bộ lạc Mãnh hổ, có lẽ sẽ quên mất bọn họ. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ xem nữ nhân này mất mạng. Bỗng nhiên, hai tay ả vòng từ sau lưng ra đằng trước, nâng một viên ngọc trên tay. Cho qua đỉnh đầu, trông vô cùng quyến rũ. Ả khẽ gõ móng tay vào viên ngọc. Lập tức, trong điện vang lên tiếng rồng ngâm. Đám người đang quỳ dưới đất trợn tròn mắt sửng sốt. Vốn dĩ cho rằng bảo bối của bộ lạc Mãnh Hổ là ả nữ tử này. Không nghĩ tới, hóa ra là Viên ngọc này. Dù vậy, thì có sao chứ? Yêu Vương đại nhân còn thiếu bảo bối như thế này sao? Dâng Viên ngọc lên thôi mà cũng phải làm màu như thế. Một kẻ bỗng nhiên lên tiếng "Là, là Cửu Long lưu ly châu!" Cửu Long lưu ly châu, chí bảo của Yêu Tộc đã bị mất đi. Trăm năm trước Yêu Vương đã ban bố thưởng mười vạn lượng cho người tìm được Cửu Long lưu ly châu. Cả trăm năm qua, không hề có tin tức. Hiện giờ, lại đang ở trong tay người của Bộ lạc Mãnh Hổ. Trên Vương tọa. Nam tử trầm mặc một lúc lâu. Sau đó chậm rãi nheo mắt. Từ khi nữ nhân kia lấy Viên ngọc ra, ánh mắt hắn liền dừng lại ở Viên ngọc. Trong lúc ngây người, nữ tử kia đã uốn éo đi tới trước mặt hắn. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Thanh âm mềm mại "Yêu Vương đại nhân." Ả là nữ yêu được hoan nghênh nhất của bộ lạc Mãnh Hổ. Nhưng ả vẫn luôn coi thường đám người đó, ả cảm thấy, chỉ có Yêu Vương đại nhân mới xứng đôi với mình. Ả nghĩ, chỉ cần cho ả cơ hội gặp được Yêu Vương đại nhân, ả khẳng định có thể làm cho Yêu Vương điên đảo vì nàng. Nhìn xem, cơ hội đã tới. Ả chậm rãi xích lại gần, đang muốn mở miệng nói. Bỗng nhiên cảm thấy cổ nghẹn lại, giây tiếp theo liền cảm thấy cổ họng giống như bị bóp nát, bị người ta kéo qua "Khụ khụ khụ khụ, yêu, Yêu Vương đại nhân" Không kịp phòng ngừa, đối diện sát với con ngươi đen nhánh của Yêu Vương. Ả sợ tới mức run run, giây trước còn đang mơ màng với giấc mộng đẹp, giây sau liền rơi vào địa ngục. Nam tử cất tiếng nói chậm rãi "Viên ngọc này, lấy ở đâu ra?" Ả mỹ nữ run bần bật, làm gì dám nghĩ tới chuyện quyến rũ hắn nữa. Sắc mặt tái mét, nỗ lực nói "Là, là một....!nữ tử....!nhân loại....!đưa...!đưa....khụ khụ khụ khụ khụ." Bàn tay bóp cổ ả càng lúc càng tăng lực đạo. Thậm chí ả còn nghe được, tiếng răng rắc giống như bị gãy xương. Nam tử thấp giọng "Nàng ở đâu?" Ả mỹ nữ sắc mặt tái nhợt, mắt đã bắt đầu trợn trắng. "Bị, bị ······.".