Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1807 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 62

Nếu là bình thường, khi khôi phục thân rắn, Tiểu Hồng vô cùng thích nói xà ngữ. Nhưng hiện tại, tình hình này...! Tiểu Hồng mà từ trước tới nay vô tâm vô phổi, quản đầu không màng đuôi lại cẩn thận nói "Bạc, bạc, mang tới cho Yên Yên, có rất nhiều a." Tô Yên nhấc tay. Tiểu Hồng liền nâng cái đuôi lên, túi tiền rơi vào tay Tô Yên. Tiểu Hồng nhanh chóng thu cái đuôi về "Yên Yên, em đi đây!" Nói xong cũng không dám lập tức rời đi, mà chờ Tô Yên lên tiếng. Tô Yên mở túi tiền ra. "Ừm." Trong giọng nói của nàng đầy vẻ không kiên nhẫn. Tô Yên vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền chạy quắn đít. Ô ô ô, nó không muốn ở gần Yên Yên vào ngày mưa một chút nào cả. Một chút cũng không muốn, huhu. Nó vô cùng sợ hãi. Nhưng vừa chạy ra khỏi lều, nghĩ tới con gà nướng Tô Cổ nói, nhịn không được nuốt nước miếng ực một cái. Rốt cuộc xong việc rồi, có thể đi tìm Tô Cổ ăn gà nướng. Chỉ cách một cái lều trại, tâm tình của Tiểu Hồng thay đổi liên xoành xoạch. Nó vô cùng cao hứng, cái đuôi quăng vào đống bùn cũng không thèm để ý, ngược lại càng thấy vui vẻ. Đi một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Cổ đang che dù đứng dưới tàng cây. Tiểu Hồng vội vàng chạy tới, thân thể biến lớn hơn không ít, vui vẻ "Vì sao ngươi bắt ta đi đưa mà ngươi không chịu đi?" Tô Cổ liếc nó một cái "Bởi vì ngươi rất thích hợp đi tặng đồ cho Yên Yên vào ngày mưa." Tiểu Hồng nghe xong, cứ tưởng Tô Cổ khích lệ nó, tức khắc liền thẳng sống lưng. Haha, vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng. Tiểu Hồng muốn được Tô Cổ khen thêm vài câu, liền cất giọng hỏi lại "Ta thích hợp chỗ nào? Bởi vì Yên Yên thích ta hơn sao?" Tô Cổ cười. Hắn duỗi tay, nhịn không được sờ sờ đầu Tiểu Hồng "Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình được yêu thích tới như vậy?" Tiểu Hồng nghi hoặc "Không phải sao?" Tô Cổ quay đầu lại, nhìn thoáng qua quân doanh. Lợi dụng Tiểu Hồng xong rồi, có lẽ nên để cho nó tỉnh táo hơn một chút. "Ta bảo ngươi đi, vì ngươi da dày thịt béo, bị đánh cũng không sao." Tô Cổ vừa dứt lời. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Tiểu Hồng lập tức liền héo, nó trừng mắt nhìn Tô Cổ căm giận "Ngươi!! Hừ!" Tiểu Hồng đi nhanh hơn, không muốn nói thêm một câu nào với Tô Cổ. Vốn dĩ Tô Cổ che dù là che cho cả Tiểu Hồng. Tuy rằng có che cũng chỉ có thể che được cái đầu của nó. Tiểu Hồng bỗng nhiên đi nhanh hơn, chạy ra khỏi dù. Tô Cổ "Ấy, ra dù rồi." Tiểu Hồng đang muốn chạy nhanh liền khựng lại. Đi chậm lại, chờ Tô Cổ đi tới che cho mình. Kỳ thật, nó là một con rắn, không cần phải che. Hơn nữa nó chạy tới chạy lui, trên người dính đầy bùn đất hỗn tạp, vô cùng nhem nhuốc, giống y như con cá trạch. Nhưng nó đã quen, nếu trời mưa sẽ cùng đi dưới ô với Tô Cổ. Hiển nhiên, Tô Cổ cũng đã quen như vậy. Mưa rơi tí tách. Một rắn một người. Cũng may ở đây là vùng rừng núi hoang vu vắng người, bằng không sợ là bị dọa chết. Hai đứa đi tới xa, vẫn nghe thấy tiếng tranh cãi "Yên Yên khẳng định thích ta nhất." Tô Cổ "Là ảo giác." Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định "Chính là như vậy, hừ!" Nói xong càng quăng mạnh cái đuôi. ······ Tô Yên cầm túi tiền, không còn tâm trí nào mà quản Tiểu Hồng. Nàng mở túi ra, bên trong là mười tấm ngân phiếu một trăm lượng. Tổng cộng là một ngàn lượng bạc..