Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1798 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 53

Tô Yên nghiêm túc nói. Hiên Viên Quân Ngọc không nói một lời, nhưng mấy tên Phó tướng ngồi xung quanh bắt đầu cười nhạo nàng "Không muốn giết hay giết không nổi???" Có người cười nhạo, nhưng cũng có người bình tĩnh. Người này nếu có thể giữa thiên binh vạn mã cướp được Vương Gia đi một lần, vậy chứng tỏ hắn thật sự có thực lực. Cho nên, càng không thể lưu lại. "Vương Gia, không cần nói nhiều với hắn, thỉnh người chém chết hắn tại đây, an ủi vong hồn binh lính của Kim Ngọc quốc chúng ta trên trời. " Gã Phó tướng này vừa mở miệng liền được phần lớn người ở đây tán thành. Cũng muốn đánh với Tô Yên một trận rồi chém đầu nàng. Người này lợi hại như vậy, nhưng lại không phải người của Kim Ngọc quốc, thả ra thì vẫn là địch nhân, không thể giữ lại. Hiên Viên Quân Ngọc rũ mắt, cạch một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống bàn. Chậm rãi lên tiếng "Ồn ào cái gì?" Hắn vừa dứt lời, đám người kia lập tức im bặt. Tô Yên ngồi yên ở đó, hai tay đan vào nhau giống như học sinh ngoan ngồi trong học đường nghe phu tử giảng bài. Nhìn nàng vô cũng ngoan ngoãn. Hiên Viên Quân Ngọc càng nhìn càng thấy thuận mắt. Làn da trắng, thân hình nhỏ nhắn như vậy, rõ ràng là một nữ nhân. Làm thế nào mà có thể trà trộn vào quân doanh, lại có thể ngốc ở trong đó lâu như vậy? Mặc kệ, dù gì cũng tóm được nàng rồi. Hiên Viên Quân Ngọc chống cằm, lười biếng. Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Yên, môi mỏng gợi lên ý cười. Chính hắn còn chưa phát hiện, nhưng đám Phó tướng ồn ào bên cạnh lại phát hiện ra chút kỳ quặc. Ơ! Ánh mắt Vương Gia nhìn tên tù nhân này có chút kỳ quái. Sao cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy. Đúng lúc này, binh lính đứng bên ngoài lều trại nói to "Vương Gia, đến giờ ăn cơm. " Vào quân doanh rồi, tự nhiên cũng không có nhiều quy củ như ở kinh thành. Những kính ngữ, ở chỗ này cũng lược bỏ đi rất nhiều. Hiên Viên Quân Ngọc chậm rãi "Ừm. . " Hiên Viên Quân Ngọc rất ít khi ăn cơm cùng đám Phó tướng này. Nếu ngẫu nhiên có hứng thì sẽ ăn cùng bọn họ một lần. Lúc này, đám Phó tướng đều cho rằng Hiên Viên Quân Ngọc sẽ rời đi. Nào ngờ, Vương Gia vẫn ngồi yên đó chờ cơm. Thức ăn của bọn họ so với binh lính thì tốt hơn một chút. Bốn món mặn, một món canh, một chén cơm. Một đám người quê mùa, không văn hoa văn nhã. Nghe thấy đến giờ cơm, tinh thần phấn chấn lên không ít. Ngồi yên ở đó, chuẩn bị ăn cơm. Có Hiên Viên Quân Ngọc ngồi ở đây, bọn họ cũng không dám ồn ào nói chuyện như mọi ngày. Tất cả đều yên lặng, thành thành thật thật ăn đồ ăn ở trước mặt mình. Tô Yên ngồi im ở đó, không nói gì. Cho đến khi Hiên Viên Quân Ngọc nhíu mày, lên tiếng "Người đâu!" [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Chớp mắt đã có người chạy vào "Vương gia?" Hiên Viên Quân Ngọc nhăn mày nhìn Tô Yên. Hơn nửa ngày sau bỗng nhiên nói một câu "Ngươi không có gì muốn nói với bổn vương sao?" Tô Yên ngẩng đầu, gật gật đầu "Có, đói bụng. " Nàng ngồi ở đó, một đám người xung quanh đều đang ăn cơm. Từ chiều hôm qua tới giờ, một ngày một đêm, chỉ ăn một cái màn thầu, uống một chén nước. Hiên Viên Quân Ngọc khẽ thả lỏng. Quay đầu nhìn binh lính vừa chạy vào "Thất thần cái gì? Không nghe thấy sao?" Đừng nói là binh lính kia, mà tất cả mọi người ở trong lều đều vô cùng kinh ngạc. Đó là tù binh mà? Hắn nói cái gì cũng cần phải nghe theo sao?? Binh lính kia cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy đi bưng đồ ăn lại. Lúc đầu tiên, định ném xuống đất để Tô Yên ăn. Nhưng nghĩ lại, rõ ràng lúc áp giải tên tù binh này tới đây, là còn trói tay. Nhưng lần này vào, chẳng những cởi trói rồi, mà còn có ghế dựa để ngồi. Hiện giờ, Vương Gia còn đích thân sai gã mang cơm lên. Rõ ràng, Vương Gia đãi ngộ với tên tù binh này không bình thường. Lập tức vội vàng chuyển một cái bàn nhỏ tới trước mặt Tô Yên, còn lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc. Mấy Phó tướng ngồi xung quanh đều khịt mũi coi thường. Chỉ có thần sắc Vương Gia là giãn ra. Tên binh lính kia liền biết, mình làm đúng rồi. .