Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1797 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 52
Với Lý Đại Bạch mà nói, quốc gia rất quan trọng, nhưng ân nhân cứu mạng càng quan trọng hơn.
Không có ơn cứu mạng của Tô Yên, hắn ta đã sớm chết trên chiến trường từ lâu rồi, nói gì tới chuyện báo quốc nữa?
Nhưng lệnh của gã Tướng quân kia làm Lý Đại Bạch cảm thấy vô cùng thất bại.
Đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực.
Rõ ràng Tô Yên xả thân cứu Thịnh Nguyên quốc.
Hiện giờ phải chịu nhục đi biệt quốc làm con tin.
Quan trọng nhất là, vị Vương Gia kia có quan hệ không bình thường với Tô Yên, có lẽ! vẫn còn ghi hận Tô Yên.
Nếu vậy, Tô Yên tiểu huynh đệ đi biệt quốc làm con tin, khả năng cao sẽ sống không tốt.
Càng như vậy, Lý Đại Bạch càng phải đi theo bồi Tô Yên.
Không thể để tiểu huynh đệ cô đơn.
Tô Yên ngồi trên lưng ngựa, vó ngựa đạp lên ánh nắng chiều tà mà đi.
Nhìn đến soái lệnh bên hông.
Tô Yên duỗi tay giật mạnh ra rồi ném đi.
Lệnh bài đập vào cửa thành, phát ra một tiếng bang lớn.
Trên cửa thành xuất hiện một cái hố khiến cho tất cả binh lính bị dọa đến sững sờ.
Một lát sau, Tô Yên nhập quân doanh của Kim Ngọc quốc, Lý Đại Bạch bị áp giải tới nơi khác.
Vệ binh canh giữ cửa nghiêm ngặt, binh lính có chút nhàn nhã.
Dao găm và trường đao của Tô Yên bị lấy đi, sau đó bị bốn binh lính áp giải vào trong lều của Tướng quân.
Tô Yên đi tới cửa, một binh lính đã tiến lên bẩm báo
"Vương Gia, người đã tới.
"
Bên trong vang lên tiếng nói chậm rãi
"Đưa vào.
"
Tô Yên bị áp giải vào trong lều.
Bên trong giống như đang mở cuộc họp.
Hiên Viên Quân Ngọc ngồi ở vị trí chủ vị, ở giữa bày một tấm bản đồ địa hình của Thịnh Nguyên quốc, tám vị Phó tướng ngồi ở hai bên.
Trên người họ mặc áo khoác, bên hông cài trường đao, bộ dạng bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Tô Yên đi vào, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tất cả mọi người, đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, cẩn thận nghiên cứu.
Một tên Phó tướng híp mắt, cả người phát ra khí thế chiến đấu
"Vị này chính là binh lính đã cướp Vương Gia đi sao?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Gã giống như chỉ cần Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng, sẽ liều mạng mà giao đấu với Tô Yên.
Một tên lại tỏ vẻ khinh thường
"Có lợi hại đến mấy, cuối cùng không phải cũng bị Thịnh Nguyên quốc đưa tới làm con mồi cho người khác xâu xé hay sao?"
Lại quay ra nói thầm với mấy người khác
"Đáng tiếc, một nhân tài như vậy.
Tại sao lại cứ nhất định phải làm Vương Gia bị thương chứ?"
Nếu là tù binh bình thường, còn có thể cùng hắn tranh tài một trận, nếu lợi hại, có thể cho một cái bia mộ, cho Tô Yên chút thể diện.
Nhưng với tính tình của Vương Gia thì!.
Thôi, số ngươi là phải chết.
Chỉ là có chút thảm.
Một đám người nhìn Tô Yên, bình phẩm từ đầu đến chân nàng.
Hiên Viên Quân Ngọc thẳng lăng nhìn Tô Yên.
Nhìn một lượt, nhìn thấy dây thừng trên cổ tay Tô Yên, hạ mí mắt
"Người đâu!"
Âm thanh của hắn vừa vang lên, đám người xung quanh lập tức liền im bặt.
Ánh mắt bọn chúng nhìn Tô Yên, hoặc là thở dài, hoặc là khinh thường, hoặc là phẫn nộ.
Đều cảm thấy Tô Yên sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Sau đó, lại nghe Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng
"Cởi trói!"
Hắn vừa dứt lời, một đám Phó tướng liền ngốc.
Nhìn Tô Yên, lại nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.
Bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Kế đó, lại nghe Vương Gia nhà mình nói tiếp
"Ban ghế!"
Một binh sĩ mang ghế dựa tới, Tô Yên ngồi xuống.
Lần này Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên thuận mắt hơn không ít.
Hắn câu môi nhìn Tô Yên, lười biếng nói
"Không phải muốn giết bổn vương sao? Sao vẫn còn chưa động thủ?"
Tô Yên nghe lời nói của hắn, liền nhớ việc ngày hôm đó ở trong thôn.
Nàng lên tiếng
"Ta không muốn giết chàng!".
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
35 chương
40 chương
54 chương
212 chương
137 chương
70 chương
257 chương
115 chương