Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1796 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 51

Tiếng kèn vang vọng dưới ánh nắng chiều. Tô Yên cưỡi chiến mã ra khỏi cổng thành. Nàng vừa đi chưa bao lâu, Lý Đại Bạch cũng cưỡi chiến mã đuổi theo. Hắn ta cầm trường đao, đi bên cạnh Tô Yên "Mạng của ta là do tiểu huynh đệ cho, nếu cậu yêu cầu, ta nguyện ý vì cậu làm gương cho binh sĩ. " Giọng nói của Lý Đại Bạch thô cuồng, đứng tại cổng thành nói lớn, vô cùng dũng cảm. Lập tức khích lệ ý chí chiến đấu của các binh sĩ khác "Làm gương cho binh sĩ!!" "Làm gương cho binh sĩ!!!" Một đội quân giơ đao, hô vang từng tiếng. Tô Yên nhìn muôn vàn binh sĩ đứng xung quanh, binh sĩ đứng bên trên tường thành lại im lặng Trong lòng sinh ra một cảm xúc không tên. Nàng không muốn bảo vệ quốc gia nhưng vẫn phải bảo vệ. Có lẽ, bọn họ cũng giống như nàng. Tô Yên nghiêm túc "Ta sẽ tận lực. " Nàng sẽ tận lực giúp họ bảo vệ quốc gia. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất rộng lớn. Tô Yên nhìn về phía xa, đôi mắt giống như bị thứ gì đó bịt lại, không mở ra được. Một canh giờ trôi qua. Hai canh giờ trôi qua. Gã Tướng quân vẫn chậm chạp chưa phát lệnh. Quân địch đối diện bắt đầu tiếp cận. Áo giáp, ngựa chiến nhuộm đen một mảng, khí thế ngập trời. Vốn tưởng rằng chiến tranh chuẩn bị bắt đầu rồi, đối phương lại dừng lại cách xa cả trăm mét, không tiến lên thêm một bước. Chỉ một lát sau, một binh sĩ cưỡi ngựa chiến đen tiến tới. Đi tới trước mặt Tô Yên, tư thế hiên ngang "Xin hỏi, vị binh sĩ nào tên là Tô Yên???" Tô Yên giữ cương ngựa, Lý Đại Bạch đứng bên cạnh liền lên tiếng "Tìm gia gia ngươi làm gì?" Kỵ binh kia không để ý Lý Đại Bạch. Tiếp tục lên tiếng "Vương Gia có lệnh, ngừng chiến hoặc là tiếp tục chiến tranh, là phụ thuộc vào Tướng quân của các ngươi. Binh sĩ Tô Yên làm Vương Gia bị thương, thù này không thể không báo. Chỉ cần giao Tô Yên ra đây, trận đánh này, miễn!" Âm thanh của hắn ta cũng đủ lớn để binh sĩ trên tường nghe rõ. Lý Đại Bạch nghe xong, tức giận mắng một câu "Giao cái ông nội nhà ngươi!!" Nghe người này nói xong, ngược lại Tô Yên lại giống như tội nhân thiên cổ. Nhưng rõ ràng, nếu lần trước Tô Yên không làm vậy, toà thành này đã sớm thành thuộc địa của Kim Ngọc quốc. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Những người bọn họ liệu có còn an an ổn ổn mà đứng ở đây? Lý Đại Bạch hiểu, nhưng không phải ai cũng hiểu. Hoặc là, trong lòng bọn họ đều hiểu, nhưng do với những chỗ tốt trước kia Tô Yên mang lại, bọn họ càng để tâm tới trận chiến này hơn. Nếu như, giao Tô Yên ra có thể ngừng chiến!. nghe qua, có vẻ là một đợt mua bán có lời. Việc Tô Yên lấy sức một người địch lại cả thiên binh vạn mã, không phải ai trong quân doanh cũng biết. Gã Tướng quân cố ý áp chế chuyện này xuống. Thậm chí, còn không báo lên triều đình. Hắn sợ bị Tô Yên vượt mặt. Lúc đó, không phải Tô Yên sẽ trèo qua đỉnh đầu gã sao? Mọi người nghe tin này xong, đồng loạt nhìn về phía Tô Yên. Tô Yên không nói một câu, tiếp tục im lặng chờ đợi người phía trên tường thành hạ lệnh. Thời gian một chén trà nhỏ sau. Một binh sĩ đi tới đầu tường thành "Tướng quân có lệnh, phê chuẩn!" Âm thanh truyền khắp tứ phương. Lý Đại Bạch tức đến nỗi đỏ cả mặt. Vừa giận vừa khẩn trương. Tô Yên quay đầu nhìn tên kỵ binh của Kim Ngọc quốc, nhàn nhạt lên tiếng "Ta là Tô Yên. " Kỵ binh kia nghe xong, đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới "Ngươi? Vương Gia của chúng ta không thích bị người khác lừa gạt, nếu Thịnh Nguyên quốc các ngươi cố ý tìm người tới lừa gạt Vương Gia. Vậy thì chờ mà hứng lửa giận của Vương Gia đi. " Nói xong, kỵ binh kia quay ngựa, quay đầu nhìn ý bảo Tô Yên đuổi theo. Tô Yên cưỡi ngựa đi về phía trước, Lý Đại Bạch cũng đuổi theo. Tô Yên nhìn Lý Đại Bạch "Sao vậy?" Lý Đại Bạch vỗ vỗ ngực "Ta không sợ, ta đi cùng cậu! Cùng lắm, ta bồi cậu cùng xuống hoàng tuyền. ".