Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1790 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 45
Nam Minh cũng không chờ Tô Yên trả lời, liền nói tiếp
"Nhường con rắn mập kia cho ta, Nam Minh ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không tới tìm Chủ Thần đại nhân gây phiền toái nữa.
Thế nào?"
Tô Yên lạnh nhạt đáp
"Chẳng thế nào."
Nam Minh giơ tay, một lưỡi hái đen xuất hiện, xung quanh còn tản ra làn khói đen
"Vậy xem ra, Chủ Thần đại nhân là muốn cùng ta đánh một trận sao?"
Nam Minh thở dài, tỏ vẻ từ bi
"Chủ Thần đại nhân, ngươi hà tất phải vậy chứ?Làm tốt chức Chủ Thần của ngươi không được sao? Vì sao lại cứ muốn xen vào việc của người khác vậy?"
Đang nói, Tiểu Hồng đuổi theo con bướm lại chạy tới thẳng tới chỗ Nam Minh.
Chạy được một nửa, Tô Cổ vội vàng túm lấy cái đuôi của nó, kéo con rắn đang tự nhảy vào chỗ chết này lại.
Nam Minh vỗ vỗ tay.
"Haizz, hình ảnh đoàn kết yêu thương lẫn nhau này, thật làm người ta hâm mộ nha."
Nói dứt lời, gã cầm lưỡi hái vẽ ra một đường trong không trung.
Sau đó liền thấy có thứ gì đó đen xì đang chen chúc bò ra.
Giống như là....!người???
Đúng hơn là một đám xác chết.
Chúng chỉ mặc một cái quần màu đen, thân thể xám ngoét, hôi thối, đôi mắt không có lòng trắng mà toàn bộ đều đen ngòm.
Một con, hai con, càng lúc càng nhiều con bò ra ngoài.
Nam Minh cầm lưỡi hái, giống như sực nhớ ra điều gì.
"A, đúng rồi, kẻ được gọi là Quân Vực kia, là người tình của ngươi sao, Chủ Thần đại nhân?"
Đôi mắt vàng của Tô Yên không chút gợn sóng nhìn gã.
Nam Minh cười lắc lắc đầu
"Tới bây giờ ta vẫn thấy rất khó hiểu, vì sao ngươi lại coi trọng hắn??"
Càng nói, sự khinh thường của Nam Minh càng thể hiện rõ
"Ha, cái gì mà Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực, ta thấy cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi."
Gã thậm chí còn có chút hoài nghi về những sự tích gã đã nghe về Quân Vực.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tô Yên vẫn không nói một lời.
Nam Minh vẫn đứng chỗ kia bla bla không ngừng
"Năm đó, mới trăm chiêu mà hắn đã bại dưới tay ta.
Vốn nghĩ rằng người của Thâm Uyên Ma Vực sẽ tới cứu hắn, nói thế nào thì hắn cũng là thiếu chủ.
Nhưng cuối cùng thì sao chứ?? Chờ cả vạn năm mới thấy mỗi ngươi tới đưa hắn đi.
Chậc chậc.
Cứu hắn ra cũng tốt, lão tử cũng chơi chán rồi."
Vừa nói, Nam Minh vừa ngước mắt nhìn Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Giọng nói khàn khàn, đôi mắt xám trắng kia càng lúc càng trở nên dọa người.
"Ta cảm thấy, so với hắn, ngươi thú vị hơn nhiều."
Dứt lời, Nam Minh nhấc lưỡi hái lên.
Một cỗ khí màu đen xông thẳng tới hướng Tô Yên đang đứng.
Phanh!
Tô Yên thế nhưng không trốn, đứng đó chịu trận.
Tô Cổ đứng bên cạnh sửng sốt, con ngươi co rụt lại.
Không thể nghĩ tới Yên Yên lại không tránh đi.
Tô Yên lui về sau một bước
"Khụ khụ."
Nàng che lại vết thương trên vai.
Nhìn vết thương đang dần biến thành màu đen, Tiểu Hoa gào lên
"Cảnh báo, cảnh báo, hệ thống nhắc nhở, những mảnh nhỏ linh hồn ký chủ thu thập về được có khả năng sẽ bị vỡ lần nữa."
Tô Yên sờ sờ vết thương trên vai.
Đau.
Nam Minh cười càng thêm quỷ dị.
"Ha ha, càng lúc càng thêm thú vị."
Vừa rồi gã vốn chỉ muốn thử đao một chút.
Không nghĩ tới, Tô Yên lại không hề phản kích.
Không phản kích, hay là không phản kích nổi???
Nghĩ đến trường hợp này, gã lại nâng lưỡi hái lên.
Âm thanh khàn khàn
"Chủ Thần đại nhân, không bằng trở về Minh Giới cùng Nam mỗ đi, Nam mỗ sẽ chiêu đãi người tử tế."
Gã vừa dứt lời, Tô Cổ tiến lên muốn che trước mặt Tô Yên, ngăn cản Nam Minh tấn công.
Tô Yên ngăn lại
"Ta không sao, em không cần xen vào."
Tô Cổ khựng người
"Ừm."
Tô Cổ nhìn sang phía Tiểu Hồng, lại nhìn một dám Người Bất Tử còn chưa tiến hóa xong..
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
35 chương
40 chương
54 chương
212 chương
137 chương
70 chương
257 chương
115 chương