Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 159 : Đại lão sắp hắc hoá (2)

Edit: ULies Beta: Ư Ư Vừa ra tay, đã khiến người đàn ông cầm đầu kia để ý đến. Lực chú ý ngay lập tức chuyển từ Quyền Từ lên người Tô Yên. Tên đại ca cầm dao chĩa về phía Tô Yên, "Mày là ai? Dám giương oai ở địa bàn của tao?" Nói xong, đám người xung quanh đã xúm lại bao vây Tô Yên. Dồn cô vào góc tường, trùng hợp lại đứng bên cạnh Quyền Từ. Anh lớn lên rất đẹp, có một cặp mắt đào hoa, khóe môi hơi cong, mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy anh là một người lười biếng, tùy ý. Tô Yên khẽ cau mày. Cô lặng lẽ nhích qua bên cạnh hai bước. "Ký chủ sao vậy?" Tô Yên nhỏ giọng nói: "Sát khí trên người rất nặng." Tiểu Hoa sửng sốt, "Hả? Ký chủ? Đâu có? Nam chính cuteo phô mai que như thế này làm sao mà có được?!!" Nhìn vị nam chính đại nhơn này đi, bị người ta bắt nạt đến nỗi lủi thủi đứng trong góc, ngay cả đánh trả cũng không dám, đang chờ ký chủ đến cứu vớt đó.  Giọng Tô Yên rất nhỏ, nhưng Quyền Từ đứng bên cạnh vẫn nghe rõ từng từ. Anh nhấc mắt lên, liếc mắt nhìn cô gái ăn mặc hở hang đứng trước mặt mình. Sau đó dời mắt sang chỗ khác. Tô Yên nhìn thấy cảnh này, nhưng vẫn bước lên, chắn ngang trước mặt Quyền Từ. "Tôi tới để bảo vệ anh ta." Nói xong, xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, sau đó một trận cười lớn truyền đến. Tên đại ca cười tới ngắc ngư, "Ồ, không ngờ Quyền tam gia cũng cần một ả đàn bà đến để bảo vệ?" Vừa nói tên đại xa vừa phất phất tay, giống như đang xua đuổi đám ruồi muỗi dơ bẩn, "Đi đi đi, việc giữa tao và Quyền tam gia, mày xen vào làm gì?" Tô Yên nhìn trái nhìn phải, cô có chút không chắc chắn, cuối cùng quay người lại, nhìn người đàn ông phía sau, chớp chớp mặt, nghiêm túc hỏi, "Anh có cần tôi bảo vệ không?" Người đàn ông yên lặng nghe, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Độ cong nơi khóe môi vẫn chưa thay đổi, vẫn là bộ dáng lười biếng bất cần đời, đột nhiên lôi từ đâu đó ra một khẩu súng lục màu bạc. Nâng cánh tay lên, đoàng! Tên đại ca - người mới đây còn xưng anh gọi em với Quyền Từ, bỗng trợn mắt, ngã ầm xuống đất. Giữa trán bị một viên "kẹo đường" xuyên thủng. Ngay lúc này, vòng tay thủy tinh màu đỏ trên cổ tay Tô Yên dường như tỏa sáng, cực kì đẹp đẽ dưới ánh trăng nhu hòa. Khi mọi người vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì ở đầu hẻm, đột nhiên có một nhóm bảo tiêu mặc tây trang xuất hiện. Chỉ trong vài giây, đã đè đám người kia xuống, vây xung quanh Quyền Từ. Trong đó có một người mặc tây trang màu xanh lá cây, cực kì đẹp zai, hắn hô hô chạy tới, nhìn Quyền Từ sau đó lại nhìn đám người bị đè trên đất. Vỗ vỗ ngực, "Mẹ nó, may vãi, mới chết một thằng.." Tiểu Hoa: Σ(°△°). Người mặc tây trang màu xanh đã bắt đầu chỉ huy đám bảo tiêu. "Mang đi mang đi." Mấy anh zai bảo tiêu này, không biết kĩ năng bảo vệ của họ thế nào, chứ khi nói đến kĩ năng thủ tiêu thi thể thì đúng là level max. Rất nhanh, vết máu, thi thể, thậm chí là viên đạn trong cái xác kia hay viên đạn bị bắn trúng trên tường, tất cả đều bị móc ra, được mang đi rửa sạch.  Anh zai tây trang xanh sờ sờ mặt, "Có mấy nhà đầu tư muốn gặp cậu, đây là ý của Quyền lão gia tử, muốn cậu về đế đô, đến chào hỏi gặp gỡ." Quyền Từ không trả lời. Nâng mắt lên nhìn về phía Tô Yên. Tô Yên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết anh không cần tôi cứu." Anh cười, cặp mắt đào hoa kia che mất đi sự lạnh lẽo u ám trong mắt. Nãy giờ anh không hề nói gì, bây giờ rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí ý vị sâu xa, "Ngu như thế, thật là hiếm thấy." Tô Yên cúi đầu, cô vốn đâu định cứu, Tiểu Hoa còn nói anh là một người yếu ớt, còn nói là anh cần được bảo vệ...