Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 122 : Hoàng tử bệnh kiều (47)
"A..."
Tô Yên quỳ rạp trên mặt đất ngây người một lúc lâu.
Nàng mới lên tiếng: "Đói."
Nằm trên thảm dưới sàn nhà, cũng không muốn đứng dậy bò lên trên giường.
Qua một hồi lâu, mới chậm rì rì ngồi dậy.
Ánh mắt ướt át trong suốt.
Khăn trải giường vốn dĩ được bọc chặt nhưng vì động tác của nàng mà lỏng ra.
Da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí.
Tô Yên cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên người nàng không mặc gì cả, trơn bóng.
Chớp chớp mắt, ký ức trước khi ngủ say dần dần xuất hiện.
Nàng nhớ rõ, trời mưa.
Nàng bực bội, có chút mất khống chế.
Vừa nghĩ vừa nâng tay lên, túm chăn bọc người lại.
Bỗng nhiên, trong lúc vô tình liếc tới viên đá quý màu đỏ trên lắc tay, dừng lại.
Sau khi nàng nhìn cái lắc tay đó một lúc lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ơ? Cái lắc tay này không biến mất."
Những lần trước, mỗi lần ký chủ chỉ cần điều động cơ năng của cơ thể đánh nhau, cái lắc tay này đều sẽ xuất hiện.
Nhưng đánh xong, lắc tay sẽ tự động biến mất.
Lúc này, lắc tay lại vẫn còn xuất hiện, làm Tiểu Hoa ngạc nhiên.
Tiểu Hoa nói xong, nhìn ký chủ của nó không lên tiếng, hơn nữa vẫn nhìn chằm chằm cái lắc tay đó.
Nó không nhịn được sự tò mò trong lòng, lên tiếng: "Ký chủ, cái lắc tay này có phải do một người tặng cho ngài không?"
Tô Yên gật đầu, "Ừ."
"Vậy, vậy cái lắc tay này đối với ký chủ mà nói, có phải có ý nghĩa đặc biệt, rất quan trọng hay không?"
Tô Yên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, "Ừm, có chút quan trọng."
Nàng trả lời, Tiểu Hoa càng tò mò hơn, "Ký chủ! Có phải là một người đàn ông tặng cho ký chủ không?"
"Là một đứa bé."
"Sao?"
Đối với câu trả lời này, Tiểu Hoa có hơi uể oải, hóa ra là một đứa bé, còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì lớn cơ.
Tô Yên thật thà nói: "Nhưng hắn nói, mình đã năm nghìn tuổi."
"Cái gì?!"
Tiểu Hoa kinh ngạc đến ngây người, "Vậy, vậy lúc đó ký chủ bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba tuổi."
Tiểu Hoa vừa nghe, vui vẻ nói, "Hai đứa nhỏ vô tư? Thanh mai trúc mã?"
Một đứa bé năm nghìn tuổi?
Tiểu Hoa nửa tin nửa ngờ.
Nói không chừng... thằng bé đó muốn dụ dỗ ký chủ ngây thơ nhà mình, thuận miệng bịa ra.
Bởi vì cho đến bây giờ, nó còn chưa từng nghe thấy vị nào trên Cửu Trọng Thiên sống năm nghìn tuổi mà còn là đứa bé.
Tô Yên nhìn chằm chằm lắc tay nửa ngày, nàng không nói với Tiểu Hoa.
Ngày hôm qua, máu của Hiên Viên Vĩnh Hạo dính vào viên đá này, nó đã xảy ra biến hóa.
Lắc tay sẽ không nhận sai người, vậy Hiên Viên Vĩnh Hạo chính là đứa bé kia.
Nhưng mà, vì sao hắn lại ở đây?
Chẳng lẽ cũng đi tới các vị diện tu luyện?
Câu hỏi này, hiển nhiên đã vượt qua phạm vị dung lượng não của Tô Yên.
Đầu lại cảm thấy đau đớn.
Đành phải không nghĩ nữa.
Mở to mắt, đứng dậy từ trên mặt đất.
Bây giờ bên ngoài đen nhánh, đã là đêm khuya.
Tiếp tục ngủ, hay nên đi ăn?
Sau khi rối rắm tự hỏi một lúc, nàng vẫn bọc chăn đi tới cửa tẩm điện.
Đói không còn sức để ngủ.
Chỉ là nàng vừa đến cửa phòng.
Đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói, "Điện hạ, bảy ngày sau sứ thần Trục Nhật Quốc tới chơi, chỉ sợ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử sẽ tranh thủ liên hôn với công chúa."
Giọng nói của Hiên Viên Vĩnh Hạo nhẹ nhàng: "Liên hôn?"
"Đúng vậy."
Sau đó lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Hiên Viên Vĩnh Hạo, "Một công chúa đã chết, còn liên hôn bằng cách nào?"
Nam Đường hơi dừng lại, lập tức nói: "Thuộc hạ đã hiểu!"
"Không cần rút dây động rừng, không vội."
"Dạ."
Khi nói chuyện, Hiên Viên Vĩnh Hạo đẩy cửa phòng ra, mới vừa rảo bước đi vào, bước chân đã dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
10 chương
90 chương
41 chương
3 chương