- Các bạn... Tác giả về rồi [Rút khăn tay chấm nước mắt] Cuối cùng cũng đã thi xong rồi. Hix...Xin lỗi vì đã bỏ rơi các bạn 4 tháng qua...Xin lỗi rất nhiều a...Chap mới đây a... Thần và Tà Y bước đi cùng nhau trên hành lang dài. Chốc chốc Thần lại liếc mắt sang nhìn Tà Y một cái, mỗi cái nhìn lại mang theo một sắc thái khác nhau. Lúc thì khó chịu, lúc thì rối rắm, lúc thì tò mò,... Tất cả đều lọt vào mắt của Tà Y dù cô chưa một lần liếc sang nhìn. Trên môi cô vẫn mang nụ cười câu dẫn, mị hoặc. Đến đoạn hành lang dẫn lên tầng, cuối cùng, Thần cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cô quay sang nhìn cái người mang bộ mặt "Trời hận đất ghen" kia và nhíu mày buông lời: - Tại sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy?! Bộ cô rảnh rỗi lắm sao?! Nếu cô rảnh rỗi quá thì xin mời đi, tôi còn phải lên lớp. Tà Y nhìn Thần, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười đẹp đến mức... dư sức đẩy con dân người ta vào bệnh viện tiếp máu nhưng lời nói bay ra lại khiến người ta... tức chết... - Tôi cũng đang lên lớp mà... Tiểu Thần Nhi à, sao cứ lỡ đuổi tôi đi vậy?! Bộ em không thương sư tỷ sao...?! Nói rồi, Tà Y còn bày ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt phượng khác màu chớp chớp, thoáng ngấn lệ. Thần chỉ muốn... Chỉ muốn... Ôi, đây là bức tử cô sao...?! Lạnh lùng gì chứ, cao ngạo gì chứ, câu hồn gì chứ?! Bộ người ta mù hết hay sao mà lại gắn mấy từ đó cho cái người đang giả bộ đáng thương hề hề trước mặt cô vậy...?! Nhẫn nhịn... Phải nhẫn nhịn... - Tà Y sư tỷ à, tỷ vốn là học viên giỏi nhất trường, có cả thẻ miễn học nữa, sao lại phải lên lớp cùng tôi chứ?! Tà Y nở nụ cười yêu kiều: - Bởi vì... Tà Y còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng... - Á... Á... Á... Một tiếng hét thất thanh từ khúc ngoành đoạn cầu thang vang lên. Thần quay ra theo phản ứng thì thấy... Một chồng sách và tài liệu cao như núi cùng với một thân ảnh đang rớt xuống chỗ cô và Tà Y. Đáy mắt Thần lướt qua tia sáng lạnh, cơ thể cô chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm trọn lấy. Tà Y ôm Thần, né sang một bên, hoàn hảo tránh được những "vật thể" kia. Chỉ nghe "RẦMMMM" một tiếng cùng với tiếng la: - Ui da... Cái cầu thang chết bằm...!!!!!!! Tà Y không hề để ý tới tiếng hét kia, vội vàng quay sang Thần, nắn tay nắn chân cô: - Có sao không?! Có bị thương ở đâu không?! Thần dở khóc dở cười nhìn Tà Y. Này này, người bị thương ở kia, ở bên kia... Rút tay lại, cô nhè nhẹ đáp: - Không sao. Rồi Thần quay sang nhìn người ngồi trên sàn. Đó là một cô gái có mái tóc màu vàng nhạt, gương mặt búp bê bầu bầu, đôi mắt hạnh to tròn, ngập nước, dáng người nho nhỏ, xinh xinh như thể đóa hoa đào cần người che chở. Đáy mắt Thần lướt qua tia lạnh nhạt nhưng rất nhanh phục hồi lại như cũ. Cô nở nụ cười ôn hòa, đưa tay về phía người kia: - Cậu có sao không?! Cô gái kia đưa mắt lên nhìn Thần một cái rồi liếc qua Tà Y đang khoanh tay đứng dựa vào tường, trên môi cô ta nở một nụ cười yếu ớt rồi nắm lấy tay Thần: - Không sao. Mình không sao. Là tại mình bất cẩn quá... Thần nở nụ cười nhu hòa: - Cậu không sao là tốt rồi...Mình là Thần, Vô Thần, còn cậu?! Người con gái kia từ đầu đến cuối chỉ chăm chú liếc nhìn sang Tà Y, nghe cô hỏi mới quay ra, nở nụ cười hòa nhã: - Mình là Tuyết, Giang Ánh Tuyết... Rất vui được gặp cậu... Trên môi Thần vẫn giữ nguyên nụ cười ôn nhu... Giang Ánh Tuyết...Em gái của Giang Ánh Nguyệt, nữ phụ thứ năm, chào mừng cô... End Chương 19... Chào đón tác giả trở lại nào... Cầu comment nga. :3