Nam Chính Là Một Bức Họa

Chương 6 : Chuyện về vật nuôi của bạo chúa

Thời khắc Lucifer sa ngã, Levy vẫn còn là một đứa trẻ. Khi ấy nó chẳng hiểu gì hết, chỉ là một tiểu thiên sứ mới ra đời mũm mĩm, vừa mập vừa mềm. Khi nhìn thấy Lucifer mang kiếm đấu với Rafael, nó còn nghĩ là mọi người đang chơi đùa. Nó cố hết sức vẫy vẫy đôi cánh nhỏ đòi Lucifer bế… Sau đó nó được Lucifer ôm vào trong ngực sa đọa chín ngày đêm. Có lẽ là vì nguyên nhân này, nên các thiên sứ luôn thù hận đọa thiên sứ (thiên thần sa ngã khoan dung với Levy một cách bất ngờ. Thậm chí Rafael còn có ý đồ cảm hóa Levy, muốn Levy một lần nữa quay trở lại hàng ngũ các thiên sứ. Hắn làm việc thiện với mọi người, dẫn Levy theo để cảm nhận những nụ cười chân thành ấm áp. Thoạt nhìn quả thật không tồi, nhưng khi Levy bắt đầu có ý niệm muốn làm việc thiện, thì một cơn đau như sấm sét bất ngờ xoáy sâu vào tâm khảm. “… Bởi vì chúng ta là ác ma.” Lucifer vuốt tóc Levy giải thích: “Chúng ta sống bằng cái ác, giữ gìn cái ác là sứ mệnh của chúng ta.” “… Nếu vi phạm thiên tính để làm những chuyện dối trá, trong lòng sẽ vô cùng đau đớn, Levy à.” Bởi thế, vì bản thân, Levy ngày hôm nay đang thực hiện nghĩa vụ của chính mình. 6. Chuyện về vật nuôi của bạo chúa (1 “Thế giới sở dĩ không có chủ, chính là bởi vì có người mất đi ký ức.” Hắn chỉ vào dòng chữ này cho cậu xem, sau đó cười nói: “Em không được mất ký ức đâu đấy, nếu không ta sẽ trốn mất ngay.” Cậu thầm nghĩ, cuộc đời của nhân loại sao mà ngắn ngủi. Tất nhiên cậu phải tìm cách quên đi hắn rồi. – Trích truyền thuyết về Claudius Drusus Đứng trên tháp chuông giữa quảng trường Rome nhìn về phía tây bắc xa xa, đường chân trời thẳng tắp. Bầu trời xanh ngắt như tấm màn sân khấu, dường như chỉ cần vạch ra là có thể thấy thiên đường. Từ mười giờ sáng đến ba giờ chiều, thành Rome rất ít người qua lại. Những người có thể gặp trên đường, nếu không phải người hầu ra ngoài làm việc, thì ắt hẳn là những người nghèo khổ đang cố gắng kiếm tiền nuôi con. Những cửa hàng ở ngã tư trung tâm đều đóng cửa – những chỗ này đều có khách hàng chủ yếu là những quý tộc ma cà rồng áo quần sang trọng. Đây vốn phải là khu phố phồn hoa nhất, vậy mà giờ phút này lại vô cùng thưa thớt, chỉ có nhà hàng “Bloodblood” là còn mở cửa. Một phụ nữ dáng người đẫy đà đi vào cửa tiệm, đây là nơi chuyên thu mua và phân phối máu. Trong cửa hàng vô cùng âm u, trưởng quầy âm thầm quan sát người phụ nữ đến bán máu, trích một giọt nhỏ lên đầu lưỡi, chậm rãi thưởng thức, sau đó đóng con dấu “cấp B” lên hóa đơn. Lão hỏi mụ định bán bao nhiêu máu, sau đó viết vào hiệp ước. Lão đựng máu người phụ nữ trong một bình thủy tinh đẹp đẽ, sau đó xoay người vào kho lấy cho mụ ta một ít tiền. Mụ liên tục nói lời cảm ơn, ngồi lại cho bớt choàng váng rồi mới rời cửa tiệm. Đây là đãi ngộ mà những người có máu trên cấp D mới có, nếu là là máu cấp D, thì cửa hàng còn khinh thường không thèm lấy. Những phiến đá tịch liêu trên đường đều như bốc lên một làn khói nhẹ, những con đường trung tâm xây dựng bắt đầu từ cổng thành đều hướng về phía cung điện La Mã. Cung điện lúc này cũng yên lặng, cây tử đằng bò khắp hành lang, tỏa ra mùi hương ma quái. Đối diện vườn hoa là khoảng sân được lát bằng bạch ngọc, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất màu vàng có thể nhìn thấy rèm che màu đỏ khẽ lay theo gió. Bên trong là một phòng ngủ rất rộng, phong cách tối giản mà ấm áp. Giường rộng ba thước ba, trên vách tường chỗ đầu giường thắp hai ngọn đèn. Đây là nơi bệ hạ Claudius ngủ, nhưng lúc này phòng ngủ sáng trưng lại không có bóng dáng ngài. Đối với quỷ hút máu mà nói, ánh sáng quá độ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lúc này ngài đang nghỉ ngơi ở hành cung. … Tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ sự yên tính của thành Rome, một chiếc xe ngựa đen kịt đang trên đường hướng về phía cung điện La Mã. Sau đó không lâu, một người hầu mặc quần áo màu đen vội vã đi xuống cái thang xoắn xuống tầng hầm, đứng trước cửa phòng ngủ ngầm của hoàng đế. “… Bệ hạ, bá tước Baldi bạn ngài gửi quà chuyển phát nhanh ạ.” Bá tước Baldi của Ba Tư là chiến hữu của hoàng đế Claudius hồi châu Âu vừa thống nhất, hiện giờ chiến dịch huyết tộc đã qua một trăm năm, bá tước Baldi thống lĩnh Ba Tư đã rất ít qua lại với hoàng đế Claudius. Nhưng tình cảm của hai người vẫn rất chân thành tha thiết, vào những ngày lễ, bá tước Baldi vẫn tới cung điện chào bệ hạ, hắn là người hết lòng ủng hộ hoàng đế Claudius. Để ổn định nguồn máu chất lượng cao, một vài quý tộc đã nuôi dưỡng nhân loại. Thế nhưng khác với con người nuôi gia súc, quỷ hút máu hình như càng nghiện ăn nhân loại. Chúng vừa muốn ăn lại vừa nổi lên ham muốn *** với con người… Nhất định quan hệ giữa người và quỷ hút máu sẽ vô cùng phức tạp. Lý do bá tước Baldi lo lắng và nhất quyết nhờ hoàng đế trông coi hộ “gói hàng” này, là bởi hắn đang nuôi một đứa trẻ nhân loại, đang bị công tước Sicilian nhòm ngó “… Bảo vật quý báu thế này, trong thiên hạ chỉ có bệ hạ đáng để nhờ cậy…” Trong thư viết như thế. Mọi người đều biết công tước Sicilian chẳng hề có phong độ của quý tộc, đã nhắm trúng cái gì, mặc kệ là vợ người ta hay là một vùng đất đã có chủ, thì đều phải đoạt về. Hơn nữa gã thích nhất là đoạt người thương của kẻ khác, đúng là tác phong của phường trộm cướp. Cũng khó trách bá tước Baldi sợ hãi đến vậy, nhưng vì một đứa trẻ nhân loại mà chống lại công tước Sicilian thì thật không đáng… Bệ hạ đặt thư vào cái khay gỗ trong tay người hầu, sau đó bắt đầu quan sát gói hàng. Lúc này bệ hạ đang mặc áo ngủ, khoác hờ một chiếc áo khoác tơ tằm trên vai. Mái tóc đen chảy xuống như lông vũ, có vài sợi tóc rơi trên hàng mi rậm. Người hầu mở gói hàng, bên trong có một cái rổ cực lớn bị quấn kín mít như kén tằm. Tháo chiếc nơ bướm màu hồng thật to xuống, tơ tằm phơ phất khiến chiếc giỏ trở nên mờ ảo. Ngón tay bệ hạ khẽ giữ chiếc nơ bướm, tơ tằm đồng loạt tuôn ra. Vải quấn quanh rơi xuống, lộ ra chiếc rổ lớn được bện bằng lông ngỗng. Trong đó là một bé trai tầm hơn mười tuổi. Mái tóc vàng mềm mại phủ trên lông ngỗng trắng ngần, đôi lông mi dài nhỏ như chiếc quạt mơ hồ mở ra, rồi nhẹ nhàng rủ xuống trên gò má. Cậu bé như một thứ đồ sứ cao cấp với đôi má ửng hồng. Hơi thở nhẹ nhàng, hệt như hương thơm khẽ len lỏi giữa ngày xuân… Đọc lại bức thư, bệ hạ thầm nghĩ, có lẽ đây là món quà mà thượng đế ban tặng ngài.