Nam chính không thay người

Chương 21 : không trúng thưởng

Tuy rằng Tân Duyên không tức giận nhưng Túc Giang Nham làm chuyện như vậy là không thể tha thứ. Y kéo Túc Giang Nham vào sổ đen, dự định đời này không bao giờ quan tâm tới người này nữa. Sau khi làm xong, Tân Duyên lại không nhịn được nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình. Lần đầu tiên y gặp người này, da dẻ hắn rất trắng nhưng mới nửa tháng trôi qua đã đen đi một chút. Ai bảo người này ở ngoài thành không thèm mặc quần áo chống Phúc Xạ! Người khác ra ngoài thành dù có mặc quần áo chống Phúc Xạ cũng sẽ phơi nắng đen thui, cái tên này thế mà lại không mặc… Nhưng so với vẻ trắng sáng trước đây, thật ra đen một chút mới càng thêm đẹp trai. Tân Duyên nhìn một chút, đỏ mặt. Y vội vã cúi đầu, dựa vào hơi nước bốc lên từ nồi lẩu để che giấu sắc mặt của mình. Quan Thừa Phong căn bản không chú ý tới suy nghĩ trong lòng Tân Duyên, hắn chính còn đang mải gắp đồ, ăn nhiều vô cùng. Sau khi trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn, khẩu vị của hắn tốt hơn rồi. Chiếu theo tiêu chuẩn ăn uống của Quan Thừa Phong thì Tân Duyên mấy trăm đồng Tân Duyên vừa kiếm được kia không đủ nuôi hắn ăn… Tân Duyên vừa dùng thiết bị liên lạc ghi chép lại giá cả đồ ăn, vừa yên lặng nhìn tài khoản của mình. Khi y còn bé một tháng sẽ được ba mẹ cho một trăm đồng tiền tiêu vặt, sau này y lớn rồi, dần dần tiền tiêu vặt tăng lên đến ba trăm. Ngày lễ ngày tết, hoặc là lúc sinh nhật, ba mẹ có khi lại cho thêm tiền. Ngoài ra, việc ăn, mặc, ở, đi lại cũng là ba mẹ y lo. Trước đây y không có bạn bè gì, tiền tiêu vặt đều dùng để mua đồ dùng học tập hoặc đồ ăn vặt, vốn dĩ tiêu không hết, còn tiết kiệm được không ít tiền. Nhưng sau khi quan hệ của y và Túc Giang Nham ngày càng tốt, tiền cũng không tiết kiệm được nữa. Trong nhà Túc Giang Nham rất nghèo, có lúc y phải mời Túc Giang Nham ăn cơm, hơn nữa dưới sự đề cử của Túc Giang Nham y cũng sẽ mua một vài thứ… Dần dà y không tiết kiệm tiền nữa, thậm chí còn tiêu đến khoản để dành của mình. Bây giờ toàn bộ gia sản của y cũng chỉ còn có sáu nghìn. Ăn một bữa cơm ở đây chắc là vẫn đủ. Tân Duyên hỏi: “Có đủ không? Còn muốn ăn thêm chút gì không?” “Thêm hai tô thịt.” Quan Thừa Phong cầm khăn ướt lau miệng, “Đúng rồi, cậu làm trợ lý cho tôi, hình như tôi chưa phát lương cho cậu?” “Tôi cũng có giúp đỡ anh được gì đâu…” Tân Duyên chọt thiết bị liên lạc gọi thêm hai tô thịt. Mấy ngày nay y vẫn luôn quan sát Quan Thừa Phong, y nhận ra Quan Thừa Phong sẽ ăn những món mình không thích trước rồi mới ăn những món yêu thích, những gì được để lại cuối cùng thường sẽ là món hắn thích ăn nhất. Lúc này y đã xác định món Quan Thừa Phong thích ăn nhất là thịt. “Coi như là cho cậu tiền tiêu vặt đi.” Quan Thừa Phong nắm lấy tay đeo thiết bị liên lạc của Tân Duyên đụng một cái vào thiết bị liên lạc đang đeo trên tay mình, chuyển khoản cho Tân Duyên. Âm báo chuyển khoản vang lên, Tân Duyên liếc mắt nhìn thiết bị liên lạc của mình, y bị dọa cho sợ: “10 ngàn?” “Ừ.” Quan Thừa Phong nói, “Sau này mỗi tháng cho cậu 10 ngàn.” Hắn nói xong, lại thiết lập tự động chuyển khoản trên thiết bị liên lạc của mình. Hắn còn muốn cho nhiều hơn nhưng sợ Tân Duyên tuổi trẻ, có nhiều tiền lại tiêu sài lung tung nên chỉ cho 10 ngàn. (trói em bằng tiền bạc đi anh =((() Tân Duyên ngày nào cũng chung đụng với Quan Thừa Phong thật ra không có thời gian mà tiêu tiền lung tung. Nhưng được nhận tiền Tân Duyên vẫn rất vui vẻ, y cảm thấy mặt mình càng thêm nóng! Nói cái gì mà làm trợ lý cho người ta… Căn bản y không hề làm gì cả! Người này lại dạy y tu luyện, còn cho y tiền… Ý gì đây? Tân Duyên cả người hoảng hốt, ăn lẩu cũng không ngon miệng. Ngược lại Quan Thừa Phong ăn rất nhiều, Chu Y Y nấu ăn rất thanh đạm, tuy rằng hương vị ngon nhưng không có gì kích thích vị giác, lẩu trước mặt thì lại khác. Vị cay nồng khiến hắn ăn vào lại muốn ăn thêm, càng ăn càng  ngon! Quan Thừa Phong ăn no uống đủ mới đưa Tân Duyên về nhà, cũng là lần thứ hai đến nhà Tân Duyên. Chuyện Túc Giang Nham nhất định phải nói cho Tân Kình, hơn nữa tài sản đời trước hắn để lại cho Tân Duyên coi như tạm thời không thể cho y ngay cũng cần nói một tiếng với Tân Kình. Quan Thừa Phong đến nhà họ Tân liền vào phòng Tân Kình, đóng cửa nói chuyện. Tân Kình biết kẻ lúc trước tính kế hãm hại Tân Duyên là Túc Giang Nham cũng rất buồn bực. Túc Giang Nham là bạn Tân Duyên, bọn họ yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với Túc Giang Nham vô cùng tốt, thường đưa Túc Giang Nham đồ ăn, còn Túc Giang Nham thì lại hay, dám đối xử với con trai ông như vậy! Nếu không phải Quan An là chính nhân quân tử, con trai của bọn họ hiện tại sẽ như thế nào? Chờ Tân Kình bớt giận, Quan Thừa Phong lại nói chuyện tài sản với ông: “Chú của tôi để tại tám trăm triệu cho Tân Duyên, chỉ là nếu tài khoản của mọi người bỗng nhiên có thêm một khoản tiền lớn thì cũng không ổn. Trước mắt tôi chuyển cho chú một phần, còn lại sau này hãy nói.” Thật ra Chân Thiệu Tề là cho hắn một tỷ, còn dư hai trăm triệu hắn định giữ lại tự tiêu. Còn chuyện tại sao không đưa hết một lần cho Tân Kình… Chuyển một số tiền lớn như vậy quá thu hút ánh mắt người khác, dễ khiến người nhà họ Tân bị nhìn chằm chằm. Ngân hàng bị thế gia thao túng, bên ngoài thì nói thông tin tài khoản của mọi người là bảo mật nhưng trên thực tế bọn họ muốn biết trong tài khoản của một người có bao nhiêu tiền là chuyện vô cùng dễ dàng. Chân Thiệu Tề cho hắn tiền những người đó sẽ không thấy lạ, dù sao hiện tại thân thể này là cháu trai của Quan Thừa Phong, mà tài sản của Quan Thừa Phong lại nằm trong tay Chân Thiệu Tề. Nhưng hắn lại không có lý do gì cho Tân gia số tiền ấy. Tuy nhiên, nếu như hắn chỉ cho mấy triệu cũng không khiến người ta nghi ngờ được. Những người kia nhiều nhất cũng chỉ nghĩ… Hắn đang bao Tân Duyên. “Không cần đưa tiền này cho chúng tôi…” Lời Tân Kình còn chưa nói hết đã bị Quan Thừa Phong cứng rắn cắt ngang: “Tiền này vốn là của mọi người!” Nói xong, hắn trực tiếp chuyển khoản tám trăm triệu cho Tân Kình. Tài sản Tân Kình sở hữu gộp lại cũng tầm 7, 8 triệu nhưng ông chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Tuy rằng cảm thấy được nhận thì rất ngại nhưng không thể không thừa nhận ông vẫn có chút vui vẻ. Sau khi Quan Thừa Phong chuyển tiền cho Tân Kình liền rời khỏi nhà họ Tân, lần thứ hai đi ra ngoài thành. Đời trước kẻ thù của hắn chính là thế gia. Bọn họ để giết chết hắn còn đặc biệt phái theo mấy cao thủ cấp tám cùng nhau hợp sức. Nhưng những người này không hề nghĩ tới, hắn sẽ tự bạo. Không chỉ như vậy, Phúc Năng trong cơ thể hắn còn rất cuồng bạo, vì thế một khi hắn tự bạo mấy vị cao thủ cấp tám kia cũng đi chầu ông vải luôn. Quan Thừa Phong đi đến ngoài thành liền cởi quần áo chống Phúc Xạ ra, tu luyện. Chiến sĩ Phúc Năng bình thường có thể hấp thu Phúc Xạ cuồng bạo bên ngoài vào trong cơ thể mình, nhưng sẽ khiến Phúc Năng trong cơ thể loạn lên, cuối cùng vi thế mà bỏ mạng, nhưng nếu theo công pháp đời trước hắn tu luyện, nhiều nhất chỉ là đau đớn mà thôi. Sau khi dồn Phúc Năng vào trong “đan điền”, đau đớn sẽ được giảm bớt. Thực lực của hắn cũng từng bước tăng lên. Cùng lúc đó, tại nhà họ Túc cách nhà họ Tân không xa. Sở Đông Vũ sắp xếp cẩn thận thuộc hạ của mình xong liền quay về tìm Túc Giang Nham: “Tiền anh đưa cho em, thật ra cuối cùng đâu hết?” Giọng điệu Sở Đông Vũ không quá tốt, Túc Giang Nham vừa nghe đã không kiên nhẫn trả lời: “Không phải em đã nói với anh rồi sao? Em cho người khác mượn rồi!” “Cho ai mượn? Sao người đó lại vay tiền? Khi nào trả?” Sở Đông Vũ hỏi. Túc Giang Nham vốn muốn nói là cho Tân Duyên nhưng thái độ này của Sở Đông Vũ… Túc Giang Nham hỏi: “Anh có ý gì? Anh nghi ngờ em?” Sở Đông Vũ hỏi: “Tiền em cầm đi mua vé số đúng không?” Sở Đông Vũ tin tám phần lời Quan Thừa Phong nói, dưới cái nhìn của hắn Quan An không có lý do gì để lừa mình. Trước khi xuyên vào trong sách Túc Giang Nham là một người khá có danh vọng, nhiệt tình xã giao, cũng giỏi về nghe lời đoán ý. Nếu không phải như vậy, làm sao gã có thể dễ dàng trở thành bạn bè với Tân Duyên ngay sau khi vừa xuyên tới, càng không thể khiến chỉ trong một thời gian ngắn Sở Đông Vũ đã thích mình. Lúc này vừa nhìn sắc mặt Sở Đông Vũ gã đã biết mình không thể dối gạt được nữa, bây giờ sắp mở thưởng, cũng không cần thiết phải lừa gạt: “Ai nói cho anh?” “Em thật sự lấy tiền đi mua vé số?!” Sở Đông Vũ tức giận nói. “Em chỉ là muốn thử một chút, em nghe nói nếu trúng sẽ được thưởng tới mấy trăm triệu.” Túc Giang Nham nói. “Những chuyện đó đều là giả, những công ty xổ số kia, có công ty nào là không bị thế gia khống chế?” Sở Đông Vũ thiếu chút nữa không khống chế được Phúc Năng trong cơ thể mình. Trước Đại Tai Biến, tuy rằng số lượng vé số bán ra thấp nhưng về cơ bản vẫn đảm bảo tính công bằng, khác hẳn với hiện tại. Sở Đông Vũ nói: “Trong tay Sở gia cũng có công ty xổ số, kết quả khi mở thưởng đều khống chế theo ý mình, những người trúng thưởng lớn cũng đều là người trong nhà!” Những công ty xổ số của thế gia chỉ khi nào cần tuyên truyền quảng cáo, mới có thể để những người ở tầng chót trúng thưởng, sau đó sắp xếp đủ tiết mục phỏng vấn tuyên dương khắp nơi có người giàu có chỉ sau một đêm để thu hút những người khác. Những người ở tầng chót giãy dụa sống sót sẽ đặt hy vọng lên xổ số, nhưng với đám con cháu thế gia mua xổ số là một việc làm ngu ngốc. Túc Giang Nham bối rối. Sở Đông Vũ hít sâu một hơi, lại hỏi: “Em mua bao nhiêu?” Từ khi mua vé số cho đến khoảng thời gian chờ mở thưởng người mua vé số có thể ảo tưởng bản thân sau khi nhận được giải sẽ ăn gì làm gì, tâm trạng vô cùng tốt, vé số coi như có chút tác dụng mua vui này, nếu như Túc Giang Nham mua ít, hắn có thể hiểu được. Nhưng Túc Giang Nham lại không có nổi một đồng để thuê nhà, rõ ràng đã mua rất nhiều vé số, tựa như gửi gắm toàn bộ niềm hi vọng lên vé số để phát tài đổi đời… Sở Đông Vũ biết có những người muốn dựa vào “đánh bạc” để làm giàu, nhưng hắn không nghĩ tới người mình thích lại cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Túc Giang Nham không chịu nói, Sở Đông Vũ liền cương quyết xem thiết bị liên lạc của Túc Giang Nham. Hắn nhìn thấy hàng ngàn tấm vé số Túc Giang Nham mua. Những tấm vé số đó khiến hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Vé số Túc Giang Nham mua tất cả đều mua theo ngày sinh nhật hắn. Điều này nói rõ Túc Giang Nham coi trọng hắn, thích hắn, hắn rất vui vẻ, nhưng Túc Giang Nham dùng sinh nhật hắn mua nhiều vé số như vậy thực tế chẳng khác gì ném tiền của hắn qua cửa sổ. “Em chỉ nghĩ nếu trúng thưởng, thì muốn ăn gì cũng được.” Túc Giang Nham lộ ra vẻ mặt đáng yêu với Sở Đông Vũ. Sở Đông Vũ tinh tường nhận ra Túc Giang Nham thiển cận thế nào. Nhưng cũng không thể trách Túc Giang Nham, gã sinh ra ở một thành thị cấp ba, lại trẻ người nonn dạ… Sở Đông Vũ nói Túc Giang Nham vài câu rồi không truy cứu nữa —— Túc Giang Nham là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cũng không thể vì Túc Giang Nham tiêu mấy trăm ngàn của mình mà cáu giận. Nhưng dù hắn nhẫn nhịn thì trong lòng vẫn không hề thoải mái, dù sao tiền Túc Giang Nham mua vé số đều là tiền hắn vất vả làm lụng. Nếu như hắn vẫn là Sở gia Đại thiếu gia, dù cho Túc Giang Nham tiêu mấy triệu của mình hắn cũng không đau lòng, nhưng bây giờ hắn chỉ là một kẻ bị đuổi ra khỏi nhà, nghèo rớt mồng tơi nghèo rơi nước mắt. Mấy ngày sau, Sở Đông Vũ vội vàng cùng thủ hạ của mình ra ngoài thành đi săn, cũng không để ý Túc Giang Nham. Túc Giang Nham rất không vui. Gã nhớ lại, khi đọc truyện chỉ có tình cảm ngọt ngào, nào có những chuyện củi gạo dầu muối như thế này. Trong sách, từ đầu đến cuối Tân Duyên chưa từng thiếu tiền, nhất là sau này, y bào chế được thuốc cao cấp khiến cho chiến sĩ Phúc Năng cấp bảy cấp tám thi nhau tranh đoạt, một bình thuốc có thể bán mấy chục, thậm chí mấy trăm triệu. Sở Đông Vũ mua quà cho Tân Duyên chưa bao giờ quan tâm đến giá tiền. Nhưng đến lượt gã, chỉ chút tiền như vậy mà Sở Đông Vũ còn dám thái độ. Về chuyện vé số… Nếu Tân Duyên có thể trúng thưởng, chứng tỏ rằng lần quay thưởng này không bị dàn xếp. Gã nhất định có thể trúng thưởng! Tuy rằng Túc Giang Nham nghĩ như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn có những lúc tâm thần không yên, lại vì giận dỗi Sở Đông Vũ gã liền âm thầm quyết định, sau khi trúng thưởng sẽ không cho Sở Đông Vũ nhiều tiền. Túc Giang Nham ôm một đống vé số, ngày nào cũng xem tin tức rồi đối chiếu… Gã càng xem trong lành càng phát lạnh. Sinh nhật Tân Duyên đã qua được nửa tháng, nhưng gã vẫn không trúng thưởng! Thậm chí khoảng thời gian này dãy số trúng thưởng cũng không phải ngày sinh nhật của Sở Đông Vũ! Túc Giang Nham bối rối. Nếu gã không thể trúng thưởng, vậy sau này còn dễ sống sao? Gã từng nghĩ sau khi trúng thưởng sẽ làm gì, thậm chí gã đã nhắm trước một tòa biệt thự, hiện tại lại công cốc? Túc Giang Nham không thể chấp nhận được đáp án này. Nhưng sinh nhật Tân Duyên trôi qua mười sáu ngày, mười bảy ngày, mười tám ngày… Gã vẫn không trúng thưởng, càng không có dãy số trúng thưởng nào liên quan đến sinh nhật Sở Đông Vũ. Gã xuyên sách đã gây ra hiệu ứng bươm bướm làm thay đổi dãy số trúng thưởng sao? Hoặc vì gã không phải nhân vật chính nên không có vận may của nhận vật chính, không chiếm được số tiền kia? Dựa vào cái gì? Tân Duyên cũng không có gì đặc biệt, tại sao có thể làm vai chính mà gã thì lại không được? Túc Giang Nham càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện —— dường như rất lâu rồi Tân Duyên không liên hệ với gã! Túc Giang Nham mở thiết bị liên lạc, muốn liên hệ với Tân Duyên nhưng trên màn hình lại hiện ra dòng chữ nói gã và Tân Duyên không phải bạn bè nên không thể liên hệ. Tân Duyên… chặn gã! Chuyện Túc Giang Nham mua vé số, ngày nào cũng chờ trúng thưởng nhưng lại không trúng Tân Duyên không biết gì cả. Ychỉ biết là, mình sắp mệt chết rồi. Ngày hôm đó, y lại cùng Quan Thừa Phong ra khỏi thành. Ở ngoài thành luyện tập chiến đấu cả nửa ngày mệt chết đi sống lại, rồi được Quan Thừa Phong đưa về nhà, vừa xuống khỏi xe của Quan Thừa Phong y thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất. Đương nhiên chuyện ngã chổng vó là không thể xảy ra, y còn có sức lết vài bước về phía trước mà. “Tân Duyên!” Giọng Túc Giang Nham đột nhiên vang lên. Tân Duyên đang cúi đầu bước đi ngẩng đầu lên, vừa thấy Túc Giang Nham y đã biến sắc mặt muốn đi vòng qua Túc Giang Nham. Nhưng Túc Giang Nham ngăn y lại: “Tân Duyên, sao cậu lại kéo đen tớ!” “Túc Giang Nham, cậu sắp xếp hãm hại tôi ở club Thanh Hải như vậy, vì sao tôi không thể kéo đen cậu?” Tân Duyên cả giận nói. Tuy rằng ngày trước y không bạn không bè, cũng rất quý trọng người bạn Túc Giang Nham này, mà ba mẹ y rất thương yêu y, y đâu phải là người để mình bị bắt nạt. “Tân Duyên, có phải cậu hiểu lầm không? Sao tớ có thể hãm hại cậu được?” Túc Giang Nham nói. “Tôi có video từ camera theo dõi.” Tân Duyên đầy mặt trào phúng liếc nhìn Túc Giang Nham, sau đó bật video lưu trong thiết bị liên lạc lên trước mặt Túc Giang Nham. Y chặn Túc Giang Nham đã được cả tuần nay mà đến giờ gã mới phát hiện… Túc Giang Nham vốn cũng đâu coi y là bạn bè đúng không? Tân Duyên cười lạnh một tiếng, cũng không biết lấy sức từ đâu đẩy Túc Giang Nham ra rồi đi về nhà. Kết quả y đi quá nhanh, cơ thể mệt mỏi không nghe sai khiến… Chỉ còn mấy bậc thang nữa là đến cửa thang máy lại bị vấp ngã! Tân Duyên ngã trên cầu thang, lại muốn khóc. Túc Giang Nham bộ dạng vụng về của Tân Duyên trong lòng càng thêm không vui. Mặc dù “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất” chỉ là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, nhưng thiết lập tính cách của Tân Duyên đúng thật là chả khác gì mấy cô nữ chính trong truyện tổng tài. Gã ghét nhất là những người như vậy! Lúc này Tân Duyên ngã trước mặt mọi người như vậy, gã không hề cảm thấy chút đáng yêu nào! Tân Duyên cũng không biết suy nghĩ của Túc Giang Nham, y bò dậy, khập khiễng đi vào trong thang máy. Quan An thật sự quá độc ác! Huấn luyện y thành như vậy! Về phần Túc Giang Nham? Sau này nhất định phải tránh xa! Tân Duyên đi rồi Túc Giang Nham cũng chỉ có thể về nhà. Tâm trạng gã không tốt cũng không chú ý đến chiếc xe bên trong có người dừng bên cạnh trong lúc mình và Tân Duyên đang cãi nhau. Chờ Tân Duyên và Túc Giang Nham đều đi, Triệu Khoa Lâm ở trong xe mới cười rộ lên. Thật là thú vị khi hai người này đối mặt với nhau. Nhất là Tân Duyên. Có Sở Đông Vũ che chở Tân Duyên rất kiêu ngạo, Tân Duyên không có Sở Đông Vũ… Mặc dù cách có chút xa, nhưng Triệu Khoa vẫn thấy được vết thâm tím trên mặt Tân Duyên. Hắn đã biết từ trong xương tủy Tân Duyên là người yêu tiền yêu quyền, nếu không phải như thế tại sao Tân Duyên không chọn hắn lại kiên định ở bên Sở Đông Vũ? Còn không phải vì Sở Đông Vũ có tiền, có quyền hơn hắn hay sao? Bây giờ không còn Sở Đông Vũ, y liền trèo lên Quan An, cũng không còn cái dáng điệu băng thanh ngọc khiết trước đây nữa. So với Tân Duyên, Triệu Khoa Lâm càng để ý Túc Giang Nham. Dù sao bây giờ người ôm bàn tay vàng là Túc Giang Nham. Túc Giang Nham này chắc cũng là trọng sinh, đời trước hắn từng nghe nói Sở Đông Vũ có thể đông sơn tái khởi đều dựa cả vào Tân Duyên mua vé xổ số rồi trúng thưởng lớn. Túc Giang Nham hẳn là biết được chuyện này mới có thể mua nhiều vé số như vậy, nhưng đáng tiếc gã không có vận may của Tân Duyên, không trúng thưởng. Triệu Khoa Lâm ngồi trên ghế phó lái, nhẹ nhàng chuyển động chiếc nhẫn đeo trên tay. Tiền thưởng xổ số mấy trăm triệu không là gì với hắn, bây giờ hắn muốn nhất chính là Túc Giang Nham, và truyền thừa Quan Thừa Phong để lại sau này sẽ rời vào tay Sở Đông Vũ. Chỉ là đời trước khi hắn quen biết Sở Đông Vũ và Tân Duyên đã là chuyện rất lâu về sau, cũng không biết Sở Đông Vũ làm thế nào chiếm được truyền thừa của Quan Thừa Phong. Nhưng có lẽ hắn sẽ biết được từ chỗ Túc Giang Nham. Thời điểm hắn đến thành Sùng An thành thật sự vừa vặn. Sở Đông Vũ và Túc Giang Nham đã có mâu thuẫn, Túc Giang Nham vẫn không buông được số tiền lớn luôn tâm niệm trong lòng. Cuộc sống sắp tới của Túc Giang Nham có lẽ không dễ chịu gì, hắn có thể nhân lúc Túc Giang Nham gặp cảnh khốn khó dũng cảm đứng ra, sau đó để Túc Giang Nham giúp mình. Triệu Khoa Lâm nghĩ đến truyền thừa của Quan Thừa Phon, Túc Giang Nham cũng giống vậy. Thưởng lớn đã không có, truyền thừa của Quan Thừa Phong nhất định phải nằm trong tay gã! Trong truyện, Quan Thừa Phong đã từng bị thương nặng, lưu lại thành Sùng An dưỡng thương, có lẽ chính là khi đó hắn đã tìm một nơi chôn xuống những gì mình đúc kết ra được. Mà nơi hắn lựa chọn chính là vườn gieo trồng của nhà họ Tân. Túc Giang Nham có chút phát sầu. Khi gã và Tân Duyên chưa tuyệt giao còn có thể cùng nhau đến vườn gieo trồng dạo chơi, sau đó cùng nhau đi đào dị thực. Nhưng bây giờ gã đã tuyệt giao với Tân Duyên! Gã phải làm gì mới vào được vườn của Tân Kình đây? Trong khi Túc Giang Nham muốn vào vườn của Tân Kình đào truyền thừa, Tân Kình cũng đã chuẩn bị một số tiền lớn chuẩn bị mua nhà. Đây là việc ông sớm đã nghĩ tới từ lâu, nhà bây giờ ông đang ở là loại liền kề, không nói đến việc ở đây rất đông người, mà phần lớn là những người nghèo, những người dựa vào cứu tế để sống sót. Nơi đông người trị an sẽ không tốt, thỉnh thoảng có người phạm tội, mà nhà ông lại có tiền… gần đây ánh mắt hàng xóm nhìn ông rõ ràng không đúng lắm. Trước kia là không có năng lực đổi chỗ ở, hiện tại có tiền, Tân Kình muốn để vợ và con trai được sống trong một ngôi nhà ở tiểu khu tốt hơn. Ông bận rộn mua nhà trang trí, còn phải chuyển đồ nên không có thời gian quan tâm đến vườn gieo trồng. Hơn nữa ông cũng đã bán hết dị thực bên trong, hiện tại chỉ cần xới đất rồi gieo trồng cây mới là được. Xới đất là một công việc cần nhân công làm việc, dù sao ngoài thành tràn ngập từ trường Phúc Xạ hỗn loạn, không dễ sử dụng thiết bị trí năng. Tân Kình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định thuê người đi xới đất. Túc Giang Nham vẫn luôn rất để ý tin tức Tân gia, nhìn thấy tin Tân gia muốn thuê người gã giật mình. Trong truyện, vườn gieo trồng cần xới đất, hai người Tân Duyên và Sở Đông Vũ đi hỗ trợ mới đào được truyền thừa Quan Thừa Phong để lại! Gã còn nghĩ mình là bạn của Tân Duyên, đến lúc đó đưa cả Sở Đông Vũ đi hỗ trợ là một cách tự nhiên có thể đào được Quan Thừa Phong truyền thừa, nhưng bây giờ Tân Duyên lại chặn gã… Túc Giang Nham chỉ có thể gửi CV của mình nhận lời mời làm công việc xới đất. Tân Kình nhìn thấy CV của Túc Giang Nham không chút nghĩ ngợi liền xóa bỏ, xem CV của những người khác. Túc Giang Nham không được chọn gấp đến cuống cả lên, cùng lúc đó Triệu Khoa Lâm cũng biết được việc Túc Giang Nham làm. Túc Giang Nham muốn đến vườn gieo trồng của Tân gia? Gã là một người bình thường còn muốn đi xới đất… Trong vườn của Tân gia có truyền thừa của Quan Thừa Phong? Triệu Khoa Lâm rất không thích Quan Thừa Phong, dù sao Quan Thừa Phong vẫn luôn ở trong thế đối đầu với thế gia. Hơn nữa để giết chết Quan Thừa Phong nhà họ Triệu cũng tổn thất một cao thủ cấp tám. Nhưng dù ghét Quan Thừa Phong hắn vẫn như cũ muốn có được truyền thừa Quan Thừa Phong để lại. Tuy rằng phương pháp tu luyện của Quan Thừa Phong rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần có Túc Giang Nham ở đây hắn sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Nên đi gặp Túc Giang Nham một chút… Tân Duyên cũng không biết cha mình thuê người làm đất, y còn đang phải tiếp nhận huấn luyện ma quỷ. Lần trước tuy rằng Tân Duyên khóc nhưng cũng không hề tức giận… Quan Thừa Phong cứ tiếp tục thao luyện Tân Duyên. Tân Duyên thỉnh thoảng vừa khóc vừa ồn ào, hoặc là đột nhiên nằm bệt trên đất bất động, nhưng nghỉ ngơi xong y sẽ lại tiếp tục kiên trì. Thấy Tân Duyên cố gắng như vậy, Quan Thừa Phong cũng có lòng dạy dỗ cho tốt. Giờ khắc này, Quan Thừa Phong đang mặt đầy ái nhìn Tân Duyên bị một con châu chấu biến dị đuổi theo. Tân Duyên trong lúc đang chạy trối chết nhìn thấy nụ cười của Quan Thừa Phong, cả người y cảm thấy vô cùng không khỏe.. Dạo này ngày nào y cũng xoắn xuýt, Quan An có thích mình hay không. Nhưng dù không biết Quan An có thích hay không nhưng y coi như đã xác đinh —— y thích Quan An. Y lớn đến từng này chưa từng thích ai cả, cũng chưa từng gần gũi ai, mãi đến tận khi gặp được Quan An… “Đừng phân tâm! Đánh đi.” Quan Thừa Phong nói với Tân Duyên đang chiến đấu. Tân Duyên xoay người, rưng rưng đánh nhau với con châu chấu to tổ bố. Khoảng thời gian này, vết thương trên người y chưa khỏi đã chồng chất thêm vết thương mới, cả người xanh tím nhưng Quan An vẫn không buông tha… Nhưng Quan An đối với y nghiêm nghị như vậy, cũng có tác dụng, y thừa nhận mình mạnh hơn trước đây nhiều. Hiện tại y đã có thể đánh ngã toàn bộ bạn học trước đây của mình! “Đánh cho tử tế, nhanh chóng nâng cao thực lực! Chờ cậu lên cấp ba tôi sẽ dạy cậu phương pháp tu luyện của chú tôi, đó là công pháp có thể giúp cậu trở thành cao thủ cấp tám.” Quan Thừa Phong lại nói. Tân Duyên bị kinh sợ, đuổi theo, lại bị con châu chấu đánh ngã. Muốn khóc! Hết chương 21.