Nam chính không thay người

Chương 11 : kế hoạch huấn luyện

Tân Duyên vừa chạy vừa nghỉ, cuối cùng cũng chạy xong năm km. Đương nhiên, hơi tốn nhiều thời gian. Y chưa từng phải chạy nhiều như vậy, sau khi chạy xong Tân Duyên co quắp ngã xuống máy tập chạy, cử động một chút cũng không muốn. Phổi của y vừa nóng vừa đau, phải há miệng ra thở thật mạnh mới có thể khiến bản thân dễ chịu hơn chút, nhưng khi y mở miệng ra hô hấp thì trái tim lại đập mạnh tựa như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Y cảm thấy mình sắp chết, bỗng nhiên há miệng ra nôn thốc nôn tháo. Nhưng từ đáy lòng y cũng dâng lên một cảm giác thành công khó giải thích được. Y đã chạy xong năm km! Y rất lợi hại đúng không?! Còn đang suy nghĩ Tân Duyên đã bị Quan Thừa Phong vừa đánh bại Tân Kình một cách triệt để xách lên: “Mới vừa chạy xong trước tiên đi vài bước đừng nằm yên một chỗ.” Tân Duyên chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ chậm rãi bước đi, vừa đi vừa khó chịu nôn khan, trong hốc mắt cũng không chế được bắt đầu chảy nước mắt. Y dùng tay quẹt lên mắt mình. Sau khi lau xong, Tân Duyên đột nhiên nhận ra có chút không đúng —— trên tay y có vài vệt màu. Từng mảng hồng hồng trắng trắng két lại trên tay. Màu trắng nhất định là phấn nền, hồng là phấn mắt, nâu là chân mày… Hiện tại dáng vẻ của y ra sao? Y lấy thiết bị liên lạc của mình ra, mở màn hình rồi nói lệnh “Gương”… Và y thấy được một cái mặt quỷ trong gương. “Đi tiếp đi!” Quan Thừa Phong cau mày nhắc nhở Tân Duyên. Dáng dấp Tân Duyên như vậy khiến y có chút buồn bực. Tân Duyên giờ chỉ muốn lao đi tẩy trang ngay lập tức nhưng Quan Thừa Phong không cho y đi… Thôi, cái dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của y hắn cũng đã thấy rồi… Tân Duyên khóc không ra nước mắt tiếp tục đi bộ. Quan Thừa Phong thấy hai chân y không ngừng run rẩy, dáng vẻ tủi thân, không biết sao trong lòng không hề buồn bực lại có chút buồn cười… Hắn không nhìn tới Tân Duyên nữa, tiếp tục nói chuyện với Tân Kình mặt mũi sưng húp. Phương pháp tu luyện Phúc Năng đã được Quốc gia công khai từ mấy trăm năm trước nhưng cái được công khai cũng chỉ là phương pháp bình thường nhất! Hơn nữa sau cấp ba phải tu luyện thế nào người bình thường không hề hay biết. Rất nhiều chiến sĩ Phúc Năng cấp ba sau khi lên cấp bốn đều phải gia nhập quân đội hoặc nương nhờ vào một thế gia nào đó mới có thể nắm giữ phương pháp tu luyện. Năm đó Quan Thừa Phong cũng là bái một sư phụ mới có thể tiếp tục tu luyện, còn sau đó… Tự bản thân hắn nghĩ ra một bộ công pháp tu luyện. Phương pháp mới đó hắn vừa tự thử nghiệm vừa sửa đổi hiện nay đã rất hoàn thiện, mấy năm trước hắn còn nghĩ cách chỉ dạy cho mấy người bạn tốt. Hắn định dạy phương pháp này cho Tân Kình, còn chính hắn không định sử dụng phương pháp này, hắn muốn thử tu luyện phương pháp mình vừa mới nghĩ ra trước khi chết. Nếu công pháp này thật sự có thể dùng… Thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh. Từng là người mạnh nhất Trung Hạ, Quan Thừa Phong có những lý giải vô cùng sâu sắc về tu luyện Phúc Năng, khi giải thích cho Tân Kình cũng chọn những điểm nói đúng tâm lý Tân Kình. Thậm chí Tân Kình còn có cảm giác cánh cửa thế giới mới đang mở ra ngay trước mắt —— cho tới giờ khắc này, ông mới thật sự hiểu Phúc Năng là gì. Trước đây cấp bốn với ông là một chuyện xa vời, nhưng giờ đây nó lại như ngay trước mắt. Nói không chừng ông thật sự có thể trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp trung! Mà Quan An thân là cháu trai của chiến sĩ Phúc Năng cấp tám, tiền đồ vô lượng cao cao tại thượng lại đồng ý chia sẻ cho ông những điều này… Tân Kình không ngừng biết ơn Quan Thừa Phong. Một phen trì hoãn, liền đến trưa. Quan Thừa Phong lấy cơm dinh dưỡng đã mua lúc trước ra cho Tân Duyên một hộp, Tân Kình hai hộp, tự mình cũng cầm hai hộp —— loại cơm hộp này lượng cơm không ít, người bình thường ăn một hộp là đủ no nhưng chiến sĩ Phúc Năng cấp ba ăn ít nhất cũng phải hai hộp. “Anh ăn cái này?” Tân Duyên giật mình nhìn Quan Thừa Phong. Người trước mắt này không phải rất có tiền sao, sao anh ta lại ăn cơm dinh dưỡng loại hai mươi lăm đồng? Dù anh ta không ra nhà hàng ăn mâm cao cỗ đầy thì ít ra cũng phải ăn cơm dinh dưỡng loại năm mươi đồng chứ? “Loại này cơm dinh dưỡng này có tỷ lệ dinh dưỡng so với giá cả cao nhất.” Quan Thừa Phong nói sau đó múc một thìa cơm bỏ vào miệng ăn. Loại cơm dinh dưỡng này có thịt dị thú và thực vật biến dị thái nhỏ, thêm vào đó còn có thêm một vài loại hạt cây biến dị được nghiền thành bột cùng với nước, sau khi hỗn hợp nấu lên thành một món ăn đặc sệt, không chỉ vẻ ngoài xấu mà hương vị cũng không thơm ngon gì. Ngày nào Tân Duyên cũng được ăn cơm nước do Chu Y Y tỉ mỉ nấu nướng, hiện tại có chút ăn không vào, sắc thái trên mặt thể hiện ra cũng không mấy vui vẻ. “Bình thường cậu hay ăn cái gì?” Quan Thừa Phong thấy thế hỏi. Tân Duyên nói: “Mẹ tôi biết nấu cơm! Mẹ nấu cơm cực kỳ ngon luôn!” Nói xong y còn nêu ví dụ về hương vị vài món Chu Y Y thường hay nấu. Quan Thừa Phong nói: “Tự nấu cơm quả thật tiện lợi hơn.” Nếu nhà họ Tân cũng mua cơm dinh dưỡng chắc hẳn ba người ăn hết mười hai hộp một ngày, cũng vì sức ăn của Tân Kình lớn, dù chỉ ăn cơm dinh dưỡng loại hai mươi lăm đồng thì một tháng cũng phải tốn hết chín ngàn đồng, nhưng Chu Y Y tự nấu nướng sẽ không tốn kém như vậy, cả tháng chỉ mất chừng bảy tám nghìn cũng đã có thể để cả nhà ăn bữa cơm phong phú, khẩu vị thay đổi thường xuyên. “Ừm!” Tân Duyên nghiêm túc gật đầu, lại thần xui quỷ khiến mà nói: “Tôi cũng biết nấu cơm, tôi nấu cơm ngon lắm.” Nhà họ đều là Chu Y Y làm cơm, nhưng sau nhiều lần thấy mẹ nấu cơm y cũng mon men học làm mấy món. Dù sao nấu cơm không khó. “Rất tốt.” Quan Thừa Phong nói. Tân Duyên khó giải thích được mà có chút vui vẻ, múc một muỗng cơm dinh dưỡng lên ăn. Cơm này vẻ ngoài không được đẹp, mùi vị lại không tệ, dù sao gia cũng nêm nếm vừa. Nhưng nếu ngày nào cũng ăn cái này, chỉ sợ sẽ thấy hương vị quá buồn nôn. Buổi sáng sau khi chạy năm km, Quan Thừa Phong không bắt Tân Duyên tiếp tục huấn luyện nữa, chỉ để y chậm rãi đi bộ rồi nghỉ ngơi một chút. Cho tới bây giờ Tân Duyên đã nghỉ ngơi hơn một giờ, tinh thần cũng đã bình tĩnh lại, trước khi ăn cơm không để ý, giờ bắt đầu ăn y mới nhận ra mình rất đói. Tân Duyên một miếng lại một miếng thoáng chốc đã ăn hết cơm dinh dưỡng trên tay. Sau khi ăn xong, y có chút mông lung. Bình thường y không ăn được nhiều như vậy! So ra chỉ có thể ăn nửa hộp cơm! Y ăn như vậy dáng người có thay đổi không? Nếu vóc dáng y thay đổi, liệu người khác có còn thích y hay không? Tân Duyên theo bản năng liếc mắt nhìn Quan Thừa Phong một cái. Quan Thừa Phong đã ăn xong cơm hộp, thấy Tân Duyên và Tân Kình đều ăn xong liền bắt đầu: “Tôi đã hiểu tình huống của hai người, nay về nhà trước, chiều nay tôi sẽ lên kế hoạch tập luyện cho hai người, ngày mai bắt đầu, hai người huấn luyện cùng với tôi.” Tân Kình phi thường cảm kích: “Cảm tạ Quan thiếu.” Tân Duyên lại trợn tròn mắt —— ngày mai còn phải tiếp tục huấn luyện? Không không, không chỉ ngày mai, những ngày sau nữa y đều phải tham gia huấn luyện! Đây cũng quá thảm đi?! Tân Duyên cúi đầu ủ rũ rời khỏi nhà Quan Thừa Phong. Mà Quan Thừa Phong lúc này cuối cùng không nhịn được: “Tân Duyên, ngày mai đừng trang điểm nữa, vận động một chút trang điểm trên mặt lem ra, xấu lắm.” Tân Duyên yên lặng cởi áo khoác, trùm lên đầu mình, che kín mặt chỉ lộ ra hai con mắt. Tân Kình thấy con trai như vậy đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng thiết bị liên lạc nhìn mặt mình. Con ông có bị xấu, cũng đâu xấu như ông. Sờ sờ khuôn mặt sưng húp của mình Tân Kình có chút lúng túng. Ông đã không còn trẻ, trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp ba đã hai mươi năm nay lại bị một người trẻ tuổi cùng cấp bậc với mình đánh bại… Hơn nữa có rất nhiều người quen biết ông trong thành phố này… Trên đường về nhà cha con hai người che che giấu giấu, đáng ăn mừng chính là thời điểm này ít người nên không đụng phải người quen. Nhưng bọn họ vẫn bị gọi lại ngay cửa nhà mình. “Tân Duyên?” Túc Giang Nham nghi hoặc gọi một tiếng. Tân Duyên đang dùng áo khoác trùm kín mặt ngẩng đầu lên thấy là Túc Giang Nham lại càng che mặt kín hơn. Túc Giang Nham vẫn luôn nói khuôn mặt y quá nhỏ, trang điểm một chút nhìn sẽ trưởng thành hơn, còn dạy y trang điểm, y cũng rất cảm kích, nhưng hiện giờ lớp trang điểm trên mặt xấu như vậy… Y không muốn để Túc Giang Nham nhìn thấy. “Ừm… Tớ còn có việc, về nhà trước.” Tân Duyên chạy ùa vào nhà mình. Tân Kình không thể chạy như con mình, chỉ có thể thả tay xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra gật đầu với Túc Giang Nham, lúc này mới rời đi cùng con trai. Nhìn theo hai người bọn họ rời đi, Túc Giang Nham lại không nhịn được mà vui vẻ. Gã biết hôm nay cha con nhà họ Tân đến nhà Quan An. Tuy rằng gã không thể thấy được bộ dạng Tân Duyên lúc này, nhưng Tân Kình thì gã thấy rõ. Cả khuôn mặt của Tân Kình đều sưng lên, thương tích trên người e rằng còn nghiêm trọng hơn… Hai cha con bọn họ, đều bị Quan An ngược đãi sao? Có phải Quan An quay video uy hiếp bọn họ không? Trong truyện, Tân Duyên có thể buộc tội Quan An cũng vì Quan An có sở thích quay video… Không nghĩ tới Quan An biết chơi như vậy, ngược đãi Tân Duyên còn không đủ, ngay cả Tân Kình cũng ngược đãi! Nhưng là… Tân Kình xấu như thế, có phải Quan An không còn sự lựa chọn nào khác không? Túc Giang Nham liếc mắt nhìn ngôi nhà của nhà họ Tân rồi đi đến cửa hàng bán vé số. Gã phải mua nhiều vé số một chút. Sở Đông Vũ đi ra ngoài bắt giết dị thú kiếm lời được mấy vạn, gã để lại hai ngàn làm tiền mua thức ăn, còn lại thì toàn bộ mang đi mua xổ số. Vé xổ số có rất nhiều loại, chút tiền này chưa chắc đã đủ nhưng cũng may vài ngày tới Sở Đông Vũ sẽ tiếp tục đi săn… Tâm trạng Túc Giang Nham rất tốt, lại bắt nhớ thương khu vườn của nhà họ Tân có bí kíp truyền thừa của Quan Thừa Phong để lại. Thật ra gã muốn kiếm cớ nói chút chuyện về khu vườn, gã cũng đã đến vườn trồng trọt của nhà họ Tân mấy lần nhưng không đào được thứ gì, trong sách cũng không viết rõ thứ kia cuối cùng chôn ở chỗ nào… Chờ trúng thưởng lớn, gã sẽ mua lại vườn trồng trọt của nhà họ Tân, lật hết tất cả lên tìm một lần! Hết chương 11.