Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm Đường xá từ xa biến gần, ta lăn lộn mãi rồi cũng tới nơi. Đây là viết theo tâm trạng hiện nay của Cố Phàm… y luôn cảm thấy suốt chặng đường đi êm ả như vậy cứ như không thật. Trước khi tiết tháo rơi rụng hết, bọn họ rốt cuộc tới được nơi cần đến – cốc Độc Vương. Cốc vẫn là cốc năm xưa, cửa vẫn là cái cửa đó, người giữ cửa vẫn cứ thích hét vào mặt bọn họ như thế. “Đây không phải là chỗ các ngươi nên tới, thằng nhóc con và tên mập này mau cút đi!” … Vì sao cứ phải cố ý nhắc đến mập mạp hả khốn kiếp! Cố Phàm cảm thấy trong đầu như có sơi dây thần kinh đứt ‘pằng’, đẩy Thẩm Kình Thương ra đứng lên trước, giận dữ hét lại: “Kêu Mộ Dung Tử Hiên ra đây, ta đến tìm hắn.” Người giữ cửa nhìn đầy ngờ vực, hỏi: “Cái gì, tiểu tử ngươi biết đại nhân? Ngươi có quan hệ thế nào với đại nhân?” Tình địch? Hình như đã là chuyện của đời trước. Bạn tốt? Bạn tốt mà ngày xưa còn bẫy người ta như vậy sao? Cố Phàm suy nghĩ, hừ lạnh một tiếng: “Hắn nợ ta ba ngàn lượng bạc, không tin đi ngay hỏi hắn xem.” “Bạc?” Người nọ rõ ràng không tin, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng hống hách của Cố Phàm, la rầy: ” Chờ đấy, để ta đi hỏi đại nhân.” Nói xong liền vào cửa. Lúc này Thẩm Kình Thương mới lại gần, hỏi y: “Mộ Dung Tử Hiên nợ sư huynh tiền từ bao giờ lúc?” “Bây giờ không nợ.” “?” “Tương lai gần nhất định sẽ nợ hừ hừ hừ.” Thẩm Kình Thương im lặng một lúc, mới lên tiếng: “Sư huynh mang theo mặt nạ da người, quả nhiên trở nên rất khác.” Cố Phàm khó hiểu hỏi: “Có ý gì?” Thẩm Kình Thương: “Thêm một tầng da, liền trở thành mặt dày.” Cố Phàm nổi gân xanh trên trán. Thẩm Kình Thương lắc lư cọng tóc ngốc ngếch, lại bổ sung thêm: “Nhưng mà ta không chê sư huynh đâu.” Cố Phàm: “… Ta chê ngươi được không?” Lúc này, vị đại hán giữ cửa đã thông báo xong cho Mộ Dung Tử Hiên, lúc đi ra nhìn Cố Phàm với ánh mắt rất là kinh ngạc, miệng gắng gượng lộ ra một nụ cười không thế nào thành công, hơi cúi người xuống nói: “Đại nhân mời hai vị vào.” Vốn đang bị sư đệ nhà mình tàn phá đến mức thất khiếu bốc khói, tâm trạng của Cố Phàm lúc này mới khá hơn. Đi vào tức là sao, tức là y sắp được lột sạch đám vải vóc vướng víu trên người xuống rồi, đây là một tin tức phấn chấn lòng người biết bao! Tâm trạng hân hoan của y kéo dài cho đến lúc y gặp Mộ Dung Tử Hiên mới ngưng. Mộ Dung Tử Hiên lúc này đang ngả ngớn dựa trên một cái tháp quý phi, toàn thân mặc một bộ hồng bào trải dài xuống đất, lông mày mảnh nhỏ kéo dài đến tận tóc mai, thấy Cố Phàm liền hơi nhướn mày, chép miệng, dứt khoát ngoảnh đầu sang nơi khác. “Tổn thương mắt.” Trán Cố Phàm nhăn nhíu lại, mở miệng nói: “Ngươi còn không quay đầu lại ta sẽ khiến toàn thân ngươi đều tổn thương!” Mộ Dung Tử Hiên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, ngước mắt lên tỉ mỉ quan sát Cố Phàm, trong ánh mắt lộ ra hứng thú. “Nghe giọng quả nhiên là A Phàm sao. Nhưng ngươi dịch dung bản thân thành cái bộ dáng này, thẩm mỹ thật kém.” Đây chính là vấn đề kém thẩm mỹ mà ta đã nói! Cố Phàm lườm một cái cháy mặt cái tên suốt ngày trốn lì trong sơn động không chịu ra ngoài vừa ngạo kiều lại vừa không có thẩm mỹ, rồi mới nói thêm: “Chúng ta bị người đuổi giết, quả thực không còn cách nào khác mới phải làm vậy. Tới nơi này, là muốn thỉnh cầu ngươi cho mượn một nơi để chúng ta tạm trú.” “Cũng có thể.” Mộ Dung Tử Hiên nói một cách dửng dưng: “Chỗ này của ta không thường có người tới, nhiều phòng, ngươi muốn ở thì cứ ở đi. Nhưng mà… tiểu tử kia không được.” Cố Phàm sững sờ, hỏi: “Kình Thương làm gì chọc tới ngươi?” Mộ Dung Tử Hiên cười lạnh một tiếng: “Hắn chỗ nào chọc tới ta.” … Chẳng lẽ là thói quen độc miệng lần đó của Kình Thương sao? Cố Phàm nhất thời cảm thấy đầu óc mông lung, nhìn Thẩm Kình Thương rồi nói như lẽ đương nhiên với Mộ Dung Tử Hiên: “Mộ Dung, ngươi thật sự ghét Kình Thương như vậy à?” Mộ Dung Tử Hiên bĩu mỏ, mắt vẫn lạnh như băng: “Không sai.” Cố Phàm gật đầu, lại nói: “Vậy ta cảm thấy ngươi nên giữ hắn lại.” Mộ Dung Tử Hiên khoanh hai tay trước ngực, híp mắt: “Vì sao?” Cố Phàm nhân cơ hội tiến lên đặt một tay lên vai hắn, dáng vẻ chúng ta là anh em tốt: “Địa bàn của ngươi, ngươi có thể thỏa sức hành hạ hắn!” “Ồ.” Mộ Dung Tử Hiên nghe vậy nhìn Cố Phàm như có điều suy nghĩ, môi cong lên thành nụ cười sâu sa, tiện thể ôm y vào lòng, đưa tay nhéo một cái lên khuôn mặt tròn trịa do dịch dung của Cố Phàm, sau đó nhìn Thẩm Kình Thương đầy khiêu khích. “Không ngờ cảm giác sờ lên cũng không tệ. Nhưng mà Thẩm Kình Thương à có lẽ ngươi chưa từng làm thế nhỉ, nghe nói khuôn mặt là chỗ chỉ có người thân thiết nhất mới được sờ lên thôi.” Thẩm Kình Thương im lặng nhìn móng vuốt đang khoác trên vai Cố Phàm, mặt không đổi sắc, từ từ đi lên phía trước, đưa tay, đặt chuẩn xác lên đỉnh đầu Mộ Dung Tử Hiên, còn xoa xoa. “Ta nghe nói, chỗ như đỉnh đầu, phải là người cao hơn ngươi mới sờ được.” Cố Phàm: -_-||| Mộ Dung Tử Hiên: (╰_╯)# Thẩm Kình Thương: →_→ Thật là cuộc gặp mặt hòa bình. (Có thật không hửm?) Lại một lần nữa bị Kình Thương vô tình bắn trúng đầu gối, Mộ Dung Tử Hiên đứng ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó buông ra Cố Phàm, mang theo một đám mây đen lớn âm u trên đầu lướt trở về tháp quý phi, cả người tỏa ra quỷ khí đen nồng nặc. Mà Thẩm Kình Thương thì vẫn mặt không cảm xúc đứng ở một bên. Hai người hợp lại, giống như một đôi tiểu quỷ mới vừa đánh nhau xong lại chơi trò hờn giận. Hai tên các ngươi rốt cuộc mấy tuổi rồi hả! Cố Phàm chẳng biết nói gì hơn, nhất thời có một loại cảm giác ưu việt khi chỉ số thông minh tăng lên, đành hắng giọng mở miệng nói: “À thì, Mộ Dung à, những người đuổi giết chúng ta có thể có cả chính đạo và tà đạo, thậm chí còn sẽ có bản thân giáo chủ ma giáo Phong Việt Trạch, hết sức nguy hiểm. Cho nên nếu ngươi cảm thấy không địch lại bọn họ, bây giờ để chúng ta đi, ta cũng sẽ không trách ngươi.” Ừ, ngươi hỏi y tại sao chờ Mộ Dung Tử Hiên đáp ứng rồi mới nói ra chuyện này nguy hiểm ra sao ấy hả? Nói nhảm, nếu sớm nói ra ngộ nhỡ Mộ Dung Tử Hiên thật sự đuổi bọn họ đuổi ra ngoài thì làm thế nào, loại chuyện này dĩ nhiên phải để sau cùng hẵng nói, với tính cách của hắn, nếu đã đáp ứng đương nhiên sẽ không đổi ý. Nhưng mà làm thế này cứ thấy không có tâm cho lắm, quả nhiên là ngây ngốc ở cạnh Phong Việt Trạch quá lâu nên bị lây bệnh sao? “Hừ.” Mộ Dung Tử Hiên thóat khỏi từ trong tâm trạng chán chường, mắt phượng liếc qua, một tay vén lọn tóc bên tay, cười lạnh ngang ngược xỉ vả: “Ta còn sợ bọn họ sao, dám đến cốc Độc Vương của ta gây chuyện, chắc chắn là muốn đầu thai sớm.” Mặc dù hắn nói có vẻ chắn chắn như trong lòng đã có dự tính, nhưng đối địch với toàn bộ võ lâm cũng không phải là chuyện đơn giản. Cố Phàm suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Ngươi có cách gì kháng địch sao?” “Cách kháng địch?” Mộ Dung Tử Hiên nghe vậy càng thêm mỉa mai: “Ta nhớ loại độc dược trong bách thảo lần trước vẫn còn dư lại rất nhiều. Hơn nữa giải dược cũng còn có rất nhiều.” Cố Phàm hiểu ý ngay, thuận tiện nhớ lại công hiệu thần kỳ của loại giải dược kia, lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng. Ác vãi… nhưng mà như đã nói qua, có thể xơi tái Mộ Dung Tử Hiên, sư đệ nhà y quả nhiên cũng không phải người bình thường. So với hai tên này, y tuyệt đối có thể coi như là người tốt trăm phần trăm đúng không! ———————- Giáo chủ đã lâu không xuất hiện, vì vậy bonus một cảnh nhỏ rất vô trách nhiệm: Nếu như sư huynh và giáo chủ là một đôi~ Rất nhiều rất nhiều năm sau. Cố Phàm: Giáo chủ, ta thấy kể từ khi ở bên ngươi, ta mới cảm nhận được hạnh phúc chân chính. Giáo chủ: Ồ, phải không? Cố Phàm *buông tay*: Ừ. Nhưng tiếc là đã muộn … Giáo chủ *cong môi cười*: A Phàm, mặc dù không có thể để cho ngươi hạnh phúc, nhưng là ta có thể cho ngươi tính phúc. Cố Phàm: … Buông tay ra khốn kiếp, ngươi đang sờ chỗ nào đấy đờ mờ!