Mấy ngày trước Miểu Miểu ham mát nằm ngủ ở đình hóng gió nên về bị cảm, y giả bắt mạch cho nàng vừa đi, trưởng công chúa đã nghiêm mặt cấm túc nàng.
Tần Miểu Miểu tự biết sai không dám cãi lại, nhăn mặt lạch bạch vào thư phòng.
Thôi, không đi chơi cũng được, vừa lúc làm ổ ở nhà viết tiểu thuyết cho tử tế.
Lần trước viết đến đoạn anh chàng thư sinh nửa đêm chui vào chăn của quả phụ bị nữ chính Tiểu Điệp phát hiện, Tiểu Điệp phẫn nộ chạy ra cầu muốn nhảy sông tự vẫn, lại được một công tử anh tuấn, dịu dàng nhà giàu cứu giúp!
Tần Miểu Miểu cười ha hả, tiếp theo là câu chuyện tình yêu của nữ chính Tiểu Điệp và công tử nhà giàu Vương Ngọc.
Bên này nàng trong thư phòng văn chương tuôn ra lai láng, bên khác, Khương Thanh vì làm tặng Hoàng Hậu nương nương bài thơ hoa đào ở tiệc ngắm hoa trong cung mà thanh danh vang dội, dần dần có xu thế lấn lướt tài nữ đệ nhất kinh thành Huyện chủ Lý.
Huyện chủ Lý từ năm mười tuổi đã thể hiện tài năng, những năm gần đây có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhiều người ủng hộ, Khương Thanh đột nhiên xuất hiện, dần uy hiếp đến địa vị của Huyện chủ Lý.
Hai người này đều có lòng toan tính, Huyện chủ Lý có chỗ dựa là phủ An Quốc Công và Hoàng Hậu nương nương, Khương Thanh lại là con gái của lão An Quốc Công, còn có thân phận là ân nhân cứu mạng của Thái Tử Đức Minh.
Mỗi người đều có ưu thế riêng, lần nào cũng đấu đá đến hừng hực khí thế.
Dĩ nhiên, lúc này, Tần Miểu Miểu đang bị nhốt trong nhà viết tiểu thuyết không hiểu được chút nào.
Càng không thể biết Huyện chủ Lý và Khương Thanh dưới sự trợ giúp của Hoàng Hậu đã mấy lần tình cờ gặp được Thái Tử trong cung, làm Thái Tử không thể không đến gặp Thiên Thần đế, xin ông ban cho hắn một tòa phủ Thái Tử ở ngoài cung, hắn muốn dọn ra ngoài.
Thiên Thần đế bác bỏ thỉnh cầu của hắn, nhưng hạ chỉ xây thêm một bức tường vây giữa Đông Cung và hậu cung, từ đó Đông Cung hoàn toàn nằm trong phạm vi quản lý của Thái Tử, Hoàng Hậu không được can thiệp.
Hoàng Hậu nghe vậy mặt không đổi sắc nhưng âm thầm vò nát vài chiếc khăn.
Bắt đầu đến thời điểm hội săn mùa xuân, Tần Miểu Miểu vẫn an nhàn viết tiểu thuyết của nàng, cốt truyện hiện tại đã tiến triển đến đoạn nữ chính Tiểu Điệp vì báo thù mà cố ý dụ dỗ công tử Vương Ngọc, nhưng lại bị hắn cự tuyệt, Tiểu Điệp đau lòng trở về nhà lại được báo rằng công tử phái người tới cầu hôn!
"Miểu Miểu, suy nghĩ gì thế con?" Trên xe ngựa, trưởng công chúa nhìn Tần Miểu Miểu đang ngẩn người, nhẹ giọng hỏi.
Dạo gần đây, Lý Văn Huyên và Khương Thương chiến nhau đến sứt đầu mẻ trán, hoàng đệ của bà không biết vì sao mà vô cùng dung túng cho hai nàng ta.
Do vậy mà nhiều người suy đoán, Thiên Thần đế muốn ban các nàng cho Thái Tử điện hạ làm Trắc phi.
Chẳng lẽ đã có người nói gì với Miểu Miểu?
Trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, bà đã cố ý phân phó người dưới phải giấu Miểu Miểu những chuyện này, sao Miểu Miểu vẫn biết?
Xem ra những gián điệp bà cố ý giữ lại trong phủ phải thanh triệt một phen rồi.
Không biết trong đầu mẫu thân đã nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp như thế, Tần Miểu Miểu sực thoát ra khỏi biển tiểu thuyết của mình, ngây ngốc nhìn mẫu thân.
"Mẫu thân, sao thế ạ?"
Hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi trưởng công chúa Phúc Thọ vừa hỏi.
Trưởng công chúa Phúc Thọ: Thôi biết rồi, lại nghĩ ngợi tiểu thuyết chứ gì, chắc chắn không biết mấy việc linh tinh, rối loạn ấy rồi.
Nhưng gián điệp trong phủ vẫn phải thanh triệt một phen.
Hiện giờ là thời kỳ bất thường, thả ra một chút đồ râu ria còn được, chẳng may Miểu Miểu bị những gián điệp đó làm tổn thương thì không hay.
Phủ trưởng công chúa Phúc Thọ đặt mua biệt viện ở cạnh bãi săn nên cũng không giống các nhà khác vội vàng đi tìm chỗ đẹp để dựng lều trại, tận buổi tối một ngày trước hội săn mùa xuân mới đến bãi săn.
Sau khi đến biệt viện, trưởng công chúa đi xử lý công việc, Tần Miểu Miểu vào phòng nàng, cẩn thận lấy cuốn tiểu thuyết bảo bối nàng giấu trong tay áo ra.
Bắt đầu đếm từng trang một.
Đây là kiệt tác meo tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới viết ra được, tuyệt đối không thể làm mất.
Đếm xong thấy mình có cảm hứng nên lại cầm bút, viết tiếp.
Đến tận khi nghe thấy Úc Hương ngoài cửa nhẹ giọng nhắc nhở:
"Quận chúa, trưởng công chúa biết người còn chưa ngủ nên sai nô tỳ giục người mau đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm ạ.
"
Tần Miểu Miểu không trả lời, viết tiếp.
Úc Hương: "Quận chúa, trưởng công chúa nói nếu người vẫn không ngủ thì sẽ cắt ba ngày cá của người.
"
Tần Miểu Miểu: Chẳng sao, ta có cá khô Đức Minh ca ca cho rồi (>.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
50 chương
579 chương
71 chương
27 chương
14 chương
280 chương
192 chương
25 chương