Tần Miểu Miểu ngồi bên cạnh mẫu thân, đôi tay nhỏ cứ thỉnh thoảng lại sờ sờ lên đầu, ánh mắt lơ đãng, không biết là đang nghĩ gì.
Trưởng công chúa Phúc Thọ thấy con gái hơi lạ, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Miểu Miểu, sao thế?"
Tần Miểu Miểu được giọng nói của mẫu thânlàm bừng tỉnh, ngượng nghịu xoa xoa mặt: "Không...!Không sao ạ."
Trưởng công chúa Phúc Thọ gật gật đầu, dịu dàng bảo: "Không sao thì tốt."
Nhìn khuôn mặt hiền hậu của mẫu thân, Tần Miểu Miểu chột dạ cúi đầu, bứt ngón tay.
Hôm nay là ngày đi săn cuối cùng, Tần Miểu Miểu đã lười biếng vài ngày, hôm nay cũng quyết định lười biếng tiếp.
Nàng cưỡi con ngựa nhỏ mẫu thân chuẩn bị riêng cho mình, dạo quanh vài vòng trong rừng rậm, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, định nghỉ ngơi.
Cưỡi ngựa mãi hơi đau mông...
Dựa vào gốc đại thụ phát hiện vào lần trước nướng cá với Đức Minh ca ca, lấy cá khô Đức Minh ca ca cho nàng ra, thong thả cắn một miếng.
Làm người thích thật, meo dần dần yêu làm người rồi.
Chợt, một đợt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Người đến nhìn thấy nàng thì con mắt sáng ngời.
"Quận chúa Lan Lăng, thần đang tìm người."
Nói rồi xuống ngựa, vội vàng đi đến trước mặt nàng.
Tần Miểu Miểu: "Sao thế?" Đây là thị vệ bên cạnh hoàng cữu mà.
Thị vệ: "Quận chúa An Ninh vì cứu Bệ hạ mà trọng thương, cần đến thiên hương hoàn trong tay người, Quận chúa có thể giao thuốc trong tay người cho thần được không ạ?"
Tần Miểu Miểu: Thiên hương hoàn? Mấy viên đường thơm thơm mà cha cho meo sao?
Tần Miểu Miểu cất cá khô vào hộp, nói với thị vệ: "Thiên hương hoàn ta có đây, bọn họ đang ở đâu, mau đưa ta đến đó."
Dọc đường đi, thị vệ giải thích tỉ mỉ lại chuyện vừa xảy ra cho nàng.
Lúc ấy Thiên Thần đế và Thái Tử, Ngũ hoàng tử đang cùng nhau săn thú, bất chợt, có một con nai lao tới.
Thiên Thần đế đuổi theo, trong rừng cây đột nhiên có mũi tên xuyên qua, hướng thẳng đến ngực Thiên Thần đế.
"Lần này đi săn, Bệ hạ chỉ dẫn theo hai thái y, thế nhưng thuốc men hai thái y mang theo đều bị những thích khách đó làm hỏng.
May có Quận chúa An Ninh thay Bệ hạ đỡ mũi tên ấy, bằng không Bệ hạ đã lâm nguy."
Vẻ mặt thị vệ tràn đầy hoảng sợ và nhẹ nhõm.
Quận chúa An Ninh đúng là người có phúc, trước thì cứu Thái Tử điện hạ, giờ lại cứu Bệ hạ.
Tần Miểu Miểu thấy hơi lạ: "Khương tiểu thư sao lại ở cùng Bệ hạ?"
Hoàng cữu không thích dẫn theo đàn bà con gái lúc săn thú, đến Hoàng Hậu nương nương muốn đi cùng mà cũng bị từ chối, sao lại ở cùng Khương Thanh?
"Trong lúc săn thú, Bệ hạ vô tình gặp Quận chúa An Ninh, cũng là Khương tiểu thư, thấy tài bắn cung của Khương tiểu thư cao siêu, đến nam tử cũng ít có thể sánh bằng, bèn dẫn theo Khương tiểu thư."
Thị vệ nói.
Tần Miểu Miểu gật gật tỏ vẻ đã hiểu, thúc ngựa đi nhanh hơn.
Lúc nàng đến, Khương Thanh đã thoi thóp.
Thấy nàng đến, Ngũ hoàng tử lập tức đứng dậy đón, vừa kéo tay nàng về phía Khương Thanh vừa trách cứ: "Muội đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?"
Nguyên Giác mặt vô cảm kéo tay hắn ra, giọng lành lạnh: "Khương tiểu thư hãy còn nguy kịch, Ngũ đệ tốt hơn hết là kiềm chế một chút."
Ngũ hoàng tử cứng đờ mặt lại, cánh tay đang định kéo Miểu Miểu cũng ngượng ngùng rụt lại.
Mũi tên giữa ngực Khương Thanh dù không bắn trúng tim nhưng vết thương lại rất sâu, sau khi rút tên ra không thể nào ngăn cho máu ngừng chảy.
Tần Miểu Miểu trời sinh yếu ớt, lúc sinh hạ chỉ bé bằng một con mèo, đã vậy lại ốm yếu.
Định Quốc Công lo lắng cho con gái, không quản ngàn dặm xa xôi mà tìm tới thần y Thôi Viên, nhờ ông làm cho con gái một ít thiên hương hoàn.
Thiên hương hoàn được chế thành từ các loại dược liệu quý báu, dược hiệu ôn hòa nhưng vô cùng hữu hiệu, không chỉ có thể điều dưỡng thân thể, mà còn giúp người trọng thương trì hoãn thương thế.
Miểu Miểu dùng mấy năm nay, cơ thể hiện tại đã không khác gì người bình thường.
"Miểu Miểu có mang thiên hương hoàn đến không con?" Vẻ mặt nghiêm túc của Thiên Thần đế xen lẫn cả chút áy náy.
Nguyên Giác nhìn ông, sắc mặt trầm xuống.
Vừa lúc thuốc của Miểu Miểu sắp hết, lần này để phụ hoàng lấy những dược báu trong kho ấy ra chế tác cho Miểu Miểu một ít.
Ai bảo ông thừa biết đây là âm mưu mà vẫn muốn cứu nàng ta.
"Có ạ." Miểu Miểu gật đầu, từ ống tay áo lấy ra một viên thuốc tròn nho nhỏ.
Cơ thể của nàng bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều, không phải ngày ngày dùng thiên hương hoàn nữa, chỉ cần một tháng một lần, đây là phần của tháng này.
Thiên Thần đế gật đầu, ý bảo thị nữ đút viên thuốc này cho Khương Thanh, quay đầu nhìn cô cháu gái đang nhìn mình với ánh mắt trông mong, bảo đảm: "Cữu cữu vẫn còn một ít dược liệu điều chế thiên hương hoàn, khi nào quay về sẽ sai Thôi thần y dùng hết chỗ đó điều chế thiên hương hoàn cho con."
Cơ thể Miểu Miểu vẫn luôn không khỏe, mấy năm nay tuy nhìn qua không khác người thường, nhưng dù sao cũng không trị được tận gốc, vẫn cần dùng định kỳ loại thuốc này.
Bây giờ người cậu như ông lại vì một người tính toán âm hiểm mà lấy mất thuốc bồi bổ thân thể của con bé...
May là hiện giờ dược liệu chính của thiên hương hoàn có rất nhiều, số dược liệu còn lại tuy hiếm nhưng chỗ ông không phải là không có, cũng đủ điều chế rất nhiều thuốc cho Miểu Miểu.
Cho Tần Miểu Miểu hết chỗ dược liệu để điều chế thuốc? Vậy mẫu hậu của hắn phải làm sao? Mẫu hậu dạo này không khỏe, định xin phụ hoàng chỗ dược liệu đó để chữa bệnh! Ngũ hoàng tử bỗng trắng bệch mặt, cúi đầu nhân lúc Thiên Thần đế không để ý mà trừng mắt nhìn Tần Miểu Miểu.
Tần Miểu Miểu: Còn dám trừng mắt với mình?
Nàng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, sau đó ngoan ngoãn trả lời Thiên Thần đế: "Dạ dạ, cảm ơn cữu cữu."
Nguyên Trác:......
Miểu Miểu không thèm quan tâm đến Ngũ hoàng tử đến biểu cảm cũng không khống chế được, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Thanh, bỗng thấy tâm trạng phức tạp.
Trực giác của mèo nói cho nàng biết, Khương tiểu thư không phải người tốt, ít nhất là có ác ý với meo.
Nhưng lần trước Khương tiểu thư cứu Đức Minh ca ca bị trọng thương, lần này lại vì cứu hoàng cữu mà thiếu chút nữa thì bỏ mạng, hai người đều là người thân vô cùng quan trọng với Miểu Miểu, nàng vô cùng cảm kích Khương Thanh.
Sau này meo nên đối xử với Khương tiểu thư thế nào đây? Quả thực khiến meo đau cả đầu! Tần Miểu Miểu chống cằm, cảm giác như gặp phải vấn đề nan giải của thế kỷ.
Đang lơ đãng nghĩ ngợi, bỗng thấy thịt trên má bị một bàn tay thô ráp véo véo.
Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, thấy Đức Minh ca ca mặc y phục màu đen đứng trước mặt mình, lẳng lặng nhìn mình.
"Đức Minh ca ca, chàng đừng có véo má em!" Tần Miểu Miểu bĩu môi, bất mãn.
"Ừm." Miệng thì nói vậy, nhưng động tác trên tay lại không hề ngừng lại.
Miểu Miểu hết nói nổi, đành phải giơ tay cầm bàn tay to thô ráp trên mặt mình, nằm thật chặt không cho rút ra.
Thiên hương hoàn, một phương thuốc kỳ bí, hiệu quả vô cùng rõ rệt, Khương Thanh nhanh chóng tỉnh lại.
Nhìn mọi người trong lều trại, nàng động đậy muốn xuống giường nhưng bị Thiên Thần đế ngăn lại.
"An Ninh, ngươi đang bị thương nặng, cứ an tâm dưỡng thương đi."
Ngũ hoàng tử thấy người trong lòng bị thương nặng đến vậy mà vẫn muốn hành lễ, không khỏi đau lòng, vừa nghe Thiên Thần đế ngăn lại, lập tức vội vàng qua đỡ nàng: "Đúng vậy, muội đừng lộn xộn, nằm ngoan ngoãn là được."
Khương Thanh ngượng ngùng cúi đầu, "Đa tạ Bệ hạ và điện hạ quan tâm."
Thiên Thần đế: "Ngươi cứu trẫm, hẳn là trẫm phải đa tạ ngươi mới phải." Nói xong, không đợi Khương Thanh lên tiếng đã tiếp lời: "Còn nữa, nếu không nhờ thiên hương hoàn Miểu Miểu mang đến, ngự y cũng không có cách nào, ngươi vẫn nên cảm tạ Miểu Miểu."
Khương Thanh cảm kích nhìn Miểu Miểu, lại liếc qua Thái Tử điện hạ đứng bên cạnh nàng không nói lời nào, che miệng vết thương, hơi cúi người, trịnh trọng nói: "Đa tạ Quận chúa Lan Lăng."
Tần Miểu Miểu xua xua tay, "Cô cứu cữu cữu ta, ta đưa thiên hương hoàn cho cô dùng là việc nên làm, không cần cảm tạ ta."
Khương Thanh lại lắc đầu, vẻ mặt vô cùng không ủng hộ, "Dù thế nào thì quả thực là Quận chúa đã cứu thần nữ một mạng, thần nữ nhất định phải báo đáp."
Nàng ta nói rất chân thành, Tần Miểu Miểu không tiện từ chối, chỉ lặng lặng nhìn nàng ta không nói gì.
Thiên Thần đế im lặng nhìn vẻ thành khẩn, nghiêm túc của Khương Thanh, hai tay chắp sau người nhẹ nhàng động.
Nguyên Giác đưa tay phải không bị Tần Miểu Miểu nắm lên vỗ vỗ đầu nàng, nói với Thiên Thần đế: "Phụ hoàng, con dẫn Miểu Miểu đi gặp cô cô."
Thiên Thần đế như đột nhiên nhớ ra điều gì, buông lỏng tay, tay phải vỗ nhẹ "Mỹ nhiễm" được mình bảo dưỡng cẩn thận, cười nói: "Miểu Miểu, nhớ nói với mẫu thân, cữu cữu nhất định sẽ trả cho con một ít thiên hương hoàn."
Hoàng tỷ bảo vệ Miểu Miểu đến vô cùng, nếu biết ông dùng thiên hương hoàn Miểu Miểu để điều dưỡng thân thể cho Khương Thanh, chắc chắn sẽ nổi giận.
Tần Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay Đức Minh ca ca ra khỏi lều trại.
Khương Thanh cúi đầu, nhìn đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, ánh mắt u ám.
Thân phận của đám thích khách rất nhanh đã được tra rõ, là cặn bã còn sót lại của nước Tấn.
"Ngươi nói Quận chúa An Ninh không liên quan gì đến thích khách?" Thiên Thần đế ngồi trên ngai vàng, cau chặt mày.
"Vâng," Ám vệ đáp: "Nhưng kỳ lạ, từ sáng, Quận chúa An Ninh đã làm bộ vô tình đi về hướng tây để săn thú, dường như đã biết người sẽ bị ám sát ở đó."
Thiên Thần đế càng nhíu chặt mày.
Lần này săn thú ông chỉ đi ngẫu nhiên, đến chính bản thân ông cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, làm sao Khương Thanh biết được?
Chẳng lẽ thế lực của nước Tấn ở nước Tề đã thâm nhập sâu tới mức Thanh Long vệ của ông cũng không tra được gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Về việc Khương Thanh cứu Thiên Thần đế trong đủ kiểu "trùng hợp":
Tư duy quyền mưu: Sao lại thế này? Sao có thể trùng hợp như vậy? Sao có thể không hề có một chút dấu vết nào? Nhất định phải có điều gì trẫm không biết!
Tư duy ngôn tình: Chiếu theo quỹ đạo kiếp trước, Thiên Thần đế bị ám sát, chỉ cần cứu người, người chắc chắn sẽ bảo vệ ta, hứa hôn cho ta với Thái Tử...
Tần Miểu Miểu: Meo meo meo, cá khô ngon thật..
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
50 chương
579 chương
71 chương
27 chương
14 chương
280 chương
192 chương
25 chương