Trong tay Đoàn Giai Trạch cầm một tập tài liệu, anh yên lặng xem mấy lần, ngẩng đầu hỏi Hoàng Kỳ: “Anh đã xem cái này chưa?” Hoàng Kỳ gật đầu: “Đương nhiên, không thì sao đưa tới tay cậu được.” Đoàn Giai Trạch: “Nhưng.. cái này.. được rồi…” Vẻ mặt anh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn ký tên vào. Đây là một phần tài liệu liên quan tới sản phẩm mới của bộ phận thương phẩm, bên trong có bản thiết kế và ảnh hiệu quả, là một bộ lót bàn, lót cốc trà, và lót chuột. Linh Hữu từng sản xuất rất nhiều sản phẩm như vậy, đủ hình dạng động vật, bán không chạy nhất, nhưng cũng không tệ. Mà lần này, bộ phận thương phẩm yêu cầu chế tác với số lượng nhiều hơn so với trước đây, bọn họ cũng đưa ra nguyên nhân, phân tích theo thị trường, cho rằng mặt hàng này sẽ tiêu thụ rất tốt. Mà hình dạng của món đồ này, chính là.. mông của Tống Bảo. Đúng vậy, các nhà thiết kế lấy hình dáng mông Tống Bảo bẹp dí vào kính làm goods. To nhất là lót bàn, được xưng là chế tác chiếu theo mông thật, lót chuột nhỏ hơn một chút, trong số đó lót cốc là nhỏ nhất. Hình dạng là hình bất quy tắc, phần lớn là màu trắng, có một chút “Bắp đùi” màu đen, nhìn kỹ cũng có lớp khác nhau, ở mép có cảm giác nhung tơ, phần giữa cũng có kẽ hở, phía dưới còn có một hình tròn nho nhỏ, là cái đuôi của nó. Đây là hình vẽ, hơn nữa mô phỏng thật, còn vẽ ra được cảm giác đè lên mặt kính. Lúc Đoàn Giai Trạch nhìn cả trang toàn mông gấu trúc, trước mắt tối sầm lại, không ngờ mấy người ở bộ phận thương phẩm còn điên cuồng hơn cả du khách.. Mà không, chắc họ muốn làm vừa lòng du khách đến độ phát điên lên rồi. Hoàng Kỳ nhìn bộ dạng hoảng hốt của Đoàn Giai Trạch, nói rằng: “Mông của Tống Bảo hiện giờ rất có giá trị thương mại, tôi cảm thấy cũng nên bán nhiều.” Đoàn Giai Trạch: “…..Em biết.” Dạo này mông của Tống Bảo nổi thật đấy, du khách chen nhau tới. Nhất là sau khi cảnh đám đông chụp ảnh bị đăng lên mạng, cũng bị mọi người trêu chọc, rất nhiều người cảm thán, gấu trúc đúng là gấu trúc, đến cái mông thôi cũng có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy. Du khách say mê mông Tống Bảo nổi trên mạng như vậy rồi, có người còn liên hệ với chuyện lần trước Tống Bảo thể hiện hùng uy, nói rằng đây chính là mông của con gấu trúc “siêu lâu” kia. Hình dạng của nó cũng rất đi vào lòng người, bây giờ hỏi thăm, nói không chừng mông Tống Bảo còn nổi tiếng hơn cả nó. Hoàng Kỳ: “Phải rồi, nhà hàng cũng đang nghiên cứu xem có thể làm đồ tráng miệng hình cái mông không.” Đoàn Giai Trạch: “………….” Làm nhà hàng của vườn thú, Giai Giai cũng rất có hứng thú với việc đưa ra những món ăn có liên quan tới động vật, đây cũng là những thứ được hoan nghênh nhất ngoài thực đơn Lạc Già đắt đỏ. Hoàng Kỳ: “Mấy thứ như kẹo hải cẩu, bánh tay mèo rất được hoan nghênh, bọn họ còn đang nghĩ có nên làm cái này không.” Đoàn Giai Trạch đỡ trán nói: “Cứ kệ họ đi.” Đoàn Giai Trạch đã bỏ cuộc, mà sau khi sản phẩm mới được công bố mở bán trên mạng, bài viết tuyên truyền cũng được chia sẻ rất nhiều lần. Tên của món hàng là “Lót bàn/lót chuột/lót cốc mông gấu trúc/mông Tống Bảo.” “…Hahahaha bộ phận thương phẩm của Linh Hữu lầy thật đấy!” “Đọc caption mà chết cười: Lót bàn có một không hai!! Chiếu hoàn toàn theo mông của Tống Bảo, chân thực đến từng cọng lông!” “Đạ mấu! Good job!!!” “Ôi vãi!! Bá đạo thật sự luôn, ok ok ok ok tui mua là được chớ gì!!!!” “Thằng bạn thân cao m9 hỏi tui, mua cái này liệu có ảnh hưởng tới uy nghiêm của nó không?” “Đặt hàng xong, sau đó mới phát hiện ký túc xá của tui không có bàn học, tui quyết định mua bàn vì lót bàn hình mông…” … Sau khi hàng được sản xuất, như thường lệ một bộ được đưa tới văn phòng của Đoàn Giai Trạch. Chỗ Đoàn Giai Trạch có không ít đồ ăn theo, một vài món đồ thực dụng cũng được anh bày biện, hơn nữa anh cũng đề xướng mọi người sử dụng sản phẩm của vườn thú, nhân viên mua sẽ được hưởng giá ưu đãi. Nhìn món đồ ăn theo này, Đoàn Giai Trạch do dự một chút, trong lòng thầm nói bàn mình dùng gỗ Phù Tang, không cần phải lót bàn. Anh cất lót bàn đi, chỉ để lại lót chuột. Lúc Lục Áp chạy tới tìm Đoàn Giai Trạch, cũng phát hiện đồ trang trí của Đoàn Giai Trạch có chút thay đổi. Năng lực quan sát của Lục Áp rất nhạy cảm, lúc rảnh rang lại thích tìm cảm giác tồn tại, hắn nhìn chòng chọc chiếc lót chuột một lúc lâu, cũng không xác định được rốt cuộc đây là thứ gì. Tuy rằng Lục Áp cũng sử dụng điện thoại, nhưng trước giờ không lên mạng, không chú ý những chuyện đang hot trong nhân loại, hiển nhiên hắn không biết dạo gần đây mông Tống Bảo hot thế nào. Đoàn Giai Trạch ho khụ một tiếng, “Ngồi xuống đi.” Lục Áp đẩy chuột của Đoàn Giai Trạch ra, nhấc chiếc lót chuột lên, nhìn trái nhìn phải, mới không thể tin nói: “Đây là….?” Đoàn Giai Trạch: “…………..” Đoàn Giai Trạch gượng gạo nói: “Ngạc nhiên chưa, nhân loại bọn em không chỉ thích tay mèo, sừng hươu, cánh chim, mà đến mông gấu cũng không buông tha.” Lục Áp: “……………” Đoàn Giai Trạch đã giành lời nói trước hắn, Lục Áp nhất thời nghẹn lời. Tuy rằng đã lên hàng ngũ quản lý, nhưng thấy loại chuyện khoa trương như vậy, Lục Áp vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn còn tịch thu lót chuột của Đoàn Giai Trạch nữa, dù con người có chút sở thích khó hiểu, không có nghĩa là Đoàn Giai Trạch có thể không nể nang địa vị của đạo quân, đặt sản phẩm mông động vật khác lên bàn — đúng vậy, hẳn là cái mông!!!! … Người bình thường thấy mông Tống Bảo, ai không thích cũng chỉ cười trừ cho qua, còn Hùng Tư Khiêm thì vô cùng tức giận. Lúc gã thấy món đồ này được đưa lên giá bán, mới biết có chuyện này, khi đó chỉ liếc mắt khinh thường. Hai con gấu trắng đen kia có độ hot mà gã chẳng thèm, không ngờ bây giờ chúng nó còn không biết xấu hổ như vậy, dùng cái này để thu hút du khách.. Dù sao Hùng Tư Khiêm tự cảm thấy mình không làm được!! Nói gì thì nói, gã đường đường là đại thần hộ sơn của đạo trường Quan Thế Âm, gã tuyệt đối sẽ không vì (đơn phương) tranh đoạt nhân khí, mà bán cơ thể mình. Hùng Tư Khiêm vừa xem thường vừa ganh tị, gã cầm một chiếc lót chuột, nửa giận nửa trào phúng với đồng hương Tiểu Thanh: “Nhân tộc càng ngày càng kỳ cục, cái gì cũng có thể đặt bán ở cửa hàng. Tuy rằng bọn chúng đen trắng, nhưng cũng là gấu, cậu biết không? Trong thẩm mỹ của chúng tôi, không hợp cách một chút nào!” Tiểu Thanh liếc nhìn một cái, không để ý nói: “Sao tôi biết được, anh thử giám định xem?” Hùng Tư Khiêm: “Hừm, không phải so sánh hơn kém gì đâu, cậu xem cái lót bàn kia kìa. Phía sau có một chút chân, cái chân quá nhỏ! Hình dạng này cũng không đạt! Đây có vẻ giống của con gấu đen trắng con, tôi đã bảo rồi mà, nó còn nhỏ, đứa nhóc thôi ấy mà, thân thể rất tầm thường!” Tiểu Thanh nghi ngờ nói: “Anh để ý tới mông của Tống Bảo từ lâu rồi à?” Hùng Tư Khiêm: “… Tôi không.” Tiểu Thanh hết sức thuần khiết nhìn Hùng Tư Khiêm, “Không thật ư?” Hùng Tư Khiêm: “……..” Hùng Tư Khiêm hận không thể nuốt cái lưỡi vừa lỡ lời, gã ủ rũ ngồi thẳng người, không lên tiếng. “Có gì đâu mà, mọi người đều đang quan tâm tới chỗ Tống Bảo.” Tiểu Thanh nói, “Em họ Tiêu Vinh còn bảo cậu ấy mua hộ một bộ với giá nội bộ đấy. Có vẻ nhân tộc rất thích cái này.” “Tôi biết, tôi biết.” Hùng Tư Khiêm thầm nghĩ, đúng là tiếc thật đấy, sau khi đạo quân lên hàng ngũ quản lý không để ý tới những chuyện này nữa, cửu vĩ hồ lại rất chân chó, gã cảm thấy thua hai người này còn đỡ hơn. … …. “Con xem bộ dạng con đi, giống cái gì hả? Giống thủ lợn đấy!!” Tổng giám Mạnh ngồi trước máy tính, trên màn hình là mặt ông bô nhà mình, ông bô đang nâng cặp kính, tránh móc tổng giám Mạnh. Scandal của tổng giám Mạnh đã lan truyền tới tận thủ đô, ekip nhiều người như vậy, không thiếu người trẻ tuổi, nên mọi người chẳng mấy chốc mà biết, lão tổng Mạnh vừa nghe thấy mục đích thực sự con mình tới Đông Hải không được đơn thuần như vậy, suýt chút nữa tức chết. Chuyện này quá mất mặt, khoảng thời gian qua ông đắc ý trước tiền đồ của con trai mình như vậy, ai ngờ nó lại làm ra trò này. Lão tổng Mạnh gọi video cho con trai, phát hiện con trai mập lên không ít, nhìn qua quả nhiên là chịu đả kích, giống như trong lời đồn, liền mắng con mình thật vô dụng. Nói thật là, con làm loạn thì thôi đi, còn không làm ăn được gì. Đã không làm được gì thì chớ, lại khiến mình thành bộ dạng này. Phu nhân Mạnh ngồi bên cạnh, vịn lưng ghế khom người xuống, “Nói gì thế, thủ lợn cái gì chứ, em thấy cục cưng vẫn được mà. Cục cưng à con đứng lên cho ba con xem đi.” Tổng giám Mạnh bất đắc dĩ đứng dậy, xoay một vòng. Phu nhân Mạnh nhất thời trầm mặc, bà đo thử, cảm giác con trai mình mập lên cả chục cân, đúng là hơi quá đáng rồi đó. “Con mau về đi, cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ thành lợn mất.” Lão tổng Mạnh mắng. “Con không về đâu!” Tổng giám Mạnh rất giận, “Ba mẹ đừng nghe mấy lời đồn nhảm, con không theo đuổi ai cả, con tới để đào góc tường người ta, nhưng bị người ta đồn kỳ cục như vậy. Con còn chưa xong việc, con không về đâu!” Lão tổng Mạnh: “………..” Phu nhân Mạnh vẫn luôn cưng chiều con trai mình mà cũng không nhìn nổi, “Con thích làm việc như vậy từ khi nào?” Tổng giám Mạnh: “…………” Ai hiểu con bằng cha bằng mẹ, tổng giám Mạnh nói câu này, không ai tin. “Dù sao con cũng không về đâu!” Anh ta dập máy tính cái rầm, nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, lại càng thấy bất bình, nếu chuyến này không lôi kéo được ai, chẳng phải lỗ vốn rồi hay sao. Thế nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phá được phòng tuyến của mấy người này đây, thật là khó.. y dà, xuống ăn bát cháo ngũ cốc đã, cái bụng hơi cồn cào rồi. Tổng giám Mạnh kéo chiếc áo sơ mi hơi chật, đi xuống nhà hàng Giai Giai ở dưới tầng. Giờ không phải lúc phòng ăn của khách sạn làm việc, muốn ăn chỉ có thể tới nhà hàng Giai Giai của vườn thú. Giữa chừng, tổng giám Mạnh bắt gặp Tinh Vệ đang ném thia lia, nhất thời dừng bước chân. Cô bé Tiểu Vệ ban ngày không thường xuất hiện trong vườn thú, tuy rằng anh hơi đói bụng, nhưng vẫn vội vã bỏ kế hoạch đi ăn, tới bên cạnh Tinh Vệ. Thực ra trước đây tổng giám Mạnh cũng không tấn công mạnh mẽ với Tinh Vệ, dù sao Tinh Vệ vẫn còn nhỏ, anh đoán chắc người trong nhà khó đồng ý. Thế nhưng bây giờ anh ta mặc kệ, kéo được ai cũng là kéo rồi. “Ủa không phải Tiểu Vệ đây sao, sao bữa nay không đi học à?” Tổng giám Mạnh ngồi xuống, điềm đạm bắt chuyện. Tuy rằng lúc ngồi xuống, khuy áo trên bụng nứt ra, xem ra tăng cỡ rồi… Tinh Vệ không buồn nhìn tổng giám Mạnh lấy một cái, nói rằng: “Hôm nay ở biển tổ chức hoạt động, có rất nhiều du khách.” “Sao, em cũng muốn đi à?” Tổng giám Mạnh hiểu lầm ý của cô bé, nhiệt tình bảo, “Anh đưa em đi nhé?” Tinh Vệ mặt không cảm xúc nói: “Không muốn đi.” Nói rồi cô lại ném viên đá, những bọt nước gợn sóng liên tục. “Ném giỏi ghê, bạn anh có một đứa em, ném thia lia cũng giỏi lắm, trông thằng bé cũng đẹp lắm, có phải những người đẹp đều ném thia lia rất giỏi không?” Tổng giám Mạnh cố gắng rút ngắn khoảng cách với Tinh Vệ. Lúc bấy giờ Tinh Vệ mới nhìn tổng giám Mạnh một chút, “Em trai bạn ngươi cũng từng đuối nước à?” Tổng giám Mạnh ngẩn ra, “Anh không biết.” Mái tóc rực rỡ sau gáy của Tinh Vệ khiến cô bé rất khác biệt, tổng giám Mạnh tự cảm thấy mình khác cô bé, không tài nào hiểu nổi logic của cô, lại đổi đề tài: “Một mình em ở đây đi học, có nhớ nhà không? Ba em làm gì?” Tinh Vệ hờ hững nói: “Vẫn bình thường, ba ta làm nông.” Làm nông à, tâm tư tổng giám Mạnh nhất thời lay động, “Làm nông rất vất vả, em có muốn giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình mình không.” Tinh Vệ: “Nhà ta không có gánh nặng.” Tổng giám Mạnh cười gượng: “Không phải lệnh tôn làm nông sao?” Tinh Vệ khó hiểu nhìn anh ta, “Đúng vậy, nhưng đất của ba ta còn lớn hơn cả Đông Hải.” Tổng giám Mạnh: “…….” Tinh Vệ ném hết đá, phủi tay đứng dậy. Tổng giám Mạnh không có chỗ trút giận, quyết định lát nữa sẽ ăn nhiều hơn hai bát cháo. ……… Tổng giám Mạnh đi tới nhà hàng, thấy Đoàn Giai Trạch cũng ở đây, hơn nữa bên cạnh còn có Tinh Vệ. Dọc đường đi anh ta không thấy Tinh Vệ ở phía trước, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, có lẽ chạy rất nhanh. Chỉ thấy Tinh Vệ quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta, nói mấy câu với Đoàn Giai Trạch, sau đó bỏ đi. Tổng giám Mạnh hơi chột dạ, hôm nay anh ta hơi nôn nóng, lúc nói chuyện cũng không chú ý nhiều.. Tuy rằng có lẽ Đoàn Giai Trạch đã biết anh ta có ý đồ riêng từ lâu, chỉ có điều mọi người đang hợp tác, Đoàn Giai Trạch cũng không tiện trở mặt. “Vườn trưởng Đoàn.” Tổng giám Mạnh nặn ra gương mặt cười chào hỏi Đoàn Giai Trạch một tiếng. Đoàn Giai Trạch cũng không mặn không nhạt đáp lời, hỏi rằng: “Anh Mạnh à, anh muốn tìm Tiểu Vệ làm thêm à?” Tổng giám Mạnh: “…….” Tổng giám Mạnh ấp úng nói: “Chỉ tiện thể tâm sự thôi, quan tâm Tiểu Vệ ấy mà.” Anh ta hơi nghi ngờ, thử dò hỏi, “Tôi thấy bình thường Tiểu Vệ không thay đồ, không ngờ gia cảnh không tệ lắm?” Tuy rằng khí chất Tiểu Vệ rất tốt, nếu nói nhà có điều kiện cũng không ai bất ngờ, nhưng nghĩ lại vẫn còn có vài lỗ hổng. Cho dù tổng giám Mạnh không phải người tinh ý nhưng cũng chú ý tới điểm này. Liệu có khả năng Tiểu Vệ nói vậy chỉ vì giận anh ta hay không? “Anh yên tâm, Tinh Vệ xuất thân trong “con người”, tốt đến không thể tốt hơn.” Đoàn Giai Trạch nói lời sâu xa. Tổng giám Mạnh: “???” Đây chính là cháu của Viêm Hoàng đấy, vai vế của Tiểu Vệ thuộc hàng ngũ tổ tông của mọi người. Đoàn Giai Trạch bảo tổng giám Mạnh ngồi xuống, sau đó thật lòng nói: “Chúng ta nói rõ đi, mấy người anh muốn lôi kéo, hoặc là có mục tiêu, có lý tưởng của mình, hoặc là nhà vốn không thiếu tiền, anh không đả động được họ đâu.” Tổng giám Mạnh ngồi yên hồi lâu, thực ra anh ta cũng đã phát hiện ra, những người này đều vô dục vô cầu, nhưng anh ta không cam tâm một chút nào. Đoàn Giai Trạch không hiểu nói: “Theo lý mà nói, đáng lẽ anh cũng hiểu rõ điều này rồi, nhưng sao vẫn kiên quyết như vậy, chẳng lẽ anh thực sự với Tiểu Cửu….” Tổng giám Mạnh: “…………….” Tổng giám Mạnh: “Tôi không như vậy! Không phải đâu!!” Anh ta tuyệt vọng bỏ đi, nhưng cũng không quên bê theo bát cháo của mình. Đoàn Giai Trạch nhìn bóng lưng của tổng giám Mạnh mà buồn cười, đương nhiên anh biết sự thực là gì, chỉ nói hươu nói vượn kích động tổng giám Mạnh mà thôi. … Sau khi tổng giám Mạnh quay về suy nghĩ hồi lâu, quyết định cho mình một cơ hội cuối cùng —— nếu những người này thực sự như Đoàn Giai Trạch nói, tất cả đều không thiếu tiền, hoặc có chí hướng của mình, thế coi như anh ta xui thôi! Thế là anh ta hỏi thăm dòng dõi, lý tưởng của từng người một, ví dụ như Bạch Tố Trinh làm nghề y, Thủy Thanh lập chí làm shipper (cũng chả hiểu đây là lý tưởng quỷ quái gì)… Thiện Tài thì đang hợp tác làm nghệ thuật với người ta, đồ trưng bày ở khách sạn ngày nào cũng có người hỏi mua. Linh Cảm thì tự xưng là được người ta bao nuôi, mỗi ngày biểu diễn thân thể mình là được rồi, bây giờ đang làm khách du lịch —— dường như người này còn rất tự hào với nghề nghiệp của mình, tổng giám Mạnh cũng lấy làm khó hiểu. Lăng Quang, tự xưng là công chức ở nơi nào đó, hơn nữa nhà cũng có điều kiện, bởi vậy nên treo tên bỏ làm cũng chẳng sao. …… Sau khi hỏi thăm một vòng, tổng giám Mạnh tuyệt vọng luôn. Cuối cùng anh ta bắt gặp Tiểu Thanh, Tiểu Thanh là em trai của bác sĩ Bạch, bởi vậy nên tổng giám Mạnh cũng không ôm hy vọng gì. “Tôi á, nhà tôi không giàu, cũng là nhân sĩ rảnh rang giống chị tôi, còn từng bị người ta chèn ép nữa.” Tiểu Thanh bảo vậy. Tổng giám Mạnh: “Ôi, thế cậu không có lý tưởng gì à? Hay là cũng muốn hành nghề y giống chị cậu?” Tiểu Thanh: “Tôi không muốn làm nghề y đâu, cùng lắm giúp chị sắc thuốc thôi. Tạm thời tôi không có chuyện gì muốn làm.” Trong nháy mắt tổng giám Mạnh dấy lên một tia hy vọng: “Thế sao trước kia cậu cứ từ chối tôi thế? Rốt cuộc cậu có muốn làm nghề này hay không?” Nếu là Tiểu Thanh, anh ta cảm thấy nâng đỡ không thành vấn đề, dù Tiểu Thanh không có kỹ năng gì đặc biệt, nhưng huấn luyện một chút, dựa vào mặt cũng có thể đạt đến trình độ như Bạch Thế Kiều. Tiểu Thanh nhìn tổng giám Mạnh một chút, “Làm gì cơ?” Tổng giám Mạnh: “Làm ngôi sao đó!” Tiểu Thanh lẩm bẩm, “Tôi làm từ đời nào rồi…” Tổng giám Mạnh không nghe rõ, “Cậu bảo sao cơ?” Anh ta ghé sát lại gần, ôm một tia hy vọng cuối cùng, mong đợi nói: “Hai chúng ta tới phòng riêng nói chuyện một chút nhé? Thực ra trước đây tôi cũng không lên kế hoạch cuộc đời gì cả, nhưng cậu có thấy không, trở thành ngôi sao nổi tiếng rất…” Tổng giám Mạnh còn chưa múc xong bát canh gà chưa thuần thục tay nghề kia, phía sau đã vang lên một giọng nói: “Không cần đâu.” Quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Tiêu Vinh. Đương nhiên tổng giám Mạnh không thể không biết Tiêu Vinh, ông chủ cũ của Tiêu Vinh chính là trưởng bối mà anh ta quen từ nhỏ cơ mà. Người này lùi khỏi giới cũng rất thần kỳ, khi ấy là lúc cậu ta nổi nhất, thế mà lại giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang. Tiêu Vinh và Tiểu Thanh nhìn nhau, Tiểu Thanh liền ăn ý đi tới bên cạnh cậu ta, Tiêu Vinh thuận thế nắm tay Tiểu Thanh, sau đó bảo: “Tiểu Thanh đang bận yêu đương, không tham gia showbiz đâu.” Tổng giám Mạnh: “…………” Hai người tay trong tay rời đi ngay trước mặt tổng giám Mạnh đang đần thối. Đứng ở khoảng cách này còn có thể nghe thấy Tiểu Thanh đùa giỡn: “.. Vội cái gì chứ, em từng nổi tiếng, đương nhiên không thèm để ý.” Tổng giám Mạnh choáng váng đỡ tường, đột nhiên cảm thấy bi ai từ trong sâu thẳm. Tổng giám Mạnh lê thân xác nặng hơn mười cân, ủ rũ rời khỏi thành phố Đông Hải, để ekip “Đại động vật” ở lại ghi hình phỏng đoán, chắc trong nhà anh ta đã ra tối hậu thư. Có vài lời đồn đoán rằng gia đình tổng giám Mạnh sắp xếp đi xem mặt, để anh ta quên những chuyện đã gặp ở Đông Hải. Mà trên thực tế, qua tin đồn từ thủ đô truyền về, sau khi tổng giám Mạnh trở về đã một thời gian dài vẫn chưa lộ diện, có lẽ bởi vì không thỏa hiệp được hoặc không thẳng lại được, bị nhốt ở trong nhà. Trên thực tế, đúng là tổng giám Mạnh bị nhốt lại thật, bị nhốt để tập gym. Nhưng đây là lời anh ta bao biện mà thôi. Mà ở thành phố Đông Hải cách đó ngàn dặm, Đoàn Giai Trạch vẫn đang bận tâm cân nhắc chuyện nuôi động vật chung với nhau. Nuôi chung động vật không phải một lần là xong, phải suy nghĩ ra tổ hợp mới, Đoàn Giai Trạch còn đang tiến hành thử nghiệm quy mô nhỏ. Đồng thời, cũng xây dựng thêm nhiều đường ống động vật, bao gồm cả đường ống có dây đu cho bầy khỉ. Đối với du khách mà nói, nhìn bầy khỉ xếp hàng từng con từng con đu dây thừng qua đỉnh đầu mình, đúng là một thú vui mới mẻ. Lại thêm phong cảnh ở vườn thú, càng khiến người ta có cảm giác như lạc vào một xứ sở thần kỳ, giống như họ thực sự đang ở trong rừng rậm. Lúc này đây, Đoàn Giai Trạch nhận được một nhiệm vụ phụ, anh nhìn hồi lâu, đưa cho Lục Áp xem. Nội dung nhiệm vụ: Đều là gấu với nhau, nhưng gấu trúc thì được chào đón nhiệt tình, gấu đen lại chẳng ai hỏi thăm! Gấu đen trong vườn thú chịu áp lực trường kỳ, tâm thái không vững, xin hãy điều tiết thỏa đáng! Lục Áp xem xong, cười nhạo một tiếng, lấy làm xem thường, “Có cần phải thế không?” Đoàn Giai Trạch nhìn hắn một lúc, “Em cảm thấy anh lành sẹo quên đau rồi thì phải, trước đây ai đến chó cũng ghen tị cơ?” Lục Áp: “……” Lục Áp cáu kỉnh hỏi: “Thế em cảm thấy khi đó em làm đúng à?!!” Đoàn Giai Trạch: “…….” …. Đoàn Giai Trạch tới tìm Hùng Tư Khiêm, ôn hòa hỏi thăm: “Gần đây series đồ ăn theo mông Tống Bảo của chúng ta bán khá chạy..” Hùng Tư Khiêm dùng giọng kinh kịch nói: “Chưa từng nghe tới —— cũng có liên quan tới bản hùng đâu ——” Đoàn Giai Trạch: “…….” Cẩn thận quan sát, đúng là qua vẻ mặt không thấy bất kỳ manh mối nào. Nếu không phải qua biểu hiện trước đây của Hùng Tư Khiêm, lại thêm APP bán đứng anh ta, có lẽ Đoàn Giai Trạch sẽ tin thật. Hùng Tư Khiêm nâng máy tính bảng lên, trên đó đang phát sóng tin tức quốc tế, “Mỗi ngày tôi đều xem những thay đổi trong thiên hạ, kia chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao —— hửm?” Gã còn chưa dứt lời, chỉ thấy Đoàn Giai Trạch đang cúi đầu hí hoáy điện thoại, vừa thấy điện thoại gã liền căng thẳng trong lòng, nghĩ ra điều gì đó, hết sức nghi ngờ: “Hay.. hay là phía trên..?” Tự đoán được luôn cơ à? Đoàn Giai Trạch sững sờ, anh còn đang muốn lặng lẽ hóa giải mâu thuẫn chứ. Nhìn vẻ mặt Đoàn Giai Trạch là biết đáp án thế nào rồi, bị vả mặt quá nhanh, Hùng Tư Khiêm nhớ lại mấy lời mình vừa nói, mặt gấu đỏ bừng lên, chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào, gã lấy tay áo che mặt mình đau lòng khóc than: “Uhuhu——”