Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 100
Con lười, kền kền châu Mỹ, báo châu Mỹ, Kinkajou…
Đây đều là những động vật châu Mỹ, mới được đưa vào trong khu triển lãm động vật châu Mỹ, trong số chúng có con vượt đại dương xa xôi tới đây, cũng có con được gây giống ở vườn thú khác trong nước.
Ở các vùng lục địa trên trái đất, chia ra làm sáu khu vực sinh thái động vật, châu Úc, tân nhiệt đới, khu vực sinh thái Đông Dương, như Trung Hoa bởi vì rộng rãi mà vượt cả hai khu vực, bao gồm khu vực sinh thái Đông Dương và cổ Bắc cực.
Châu Mỹ là một phần trong khu vực sinh thái tân nhiệt đới, khu vực này có nhiều rừng mưa nhiệt đới nhất, cũng là khu vực vật chủng phong phú nhất, bởi vậy nên có rất nhiều điều đặc biệt.
“Ví dụ như chúng ta hay nghe nhắc tới con lười, đặc điểm lớn nhất của chúng là hành động chậm chạp, có đôi khi phải mấy tiếng mới cử động một chút.” Hướng dẫn viên giải thích về tập tính sinh hoạt của loài lười cho các du khách.
Khúc Hâm dựa sát vào mặt kính, trầm trồ nói: “Ôi, nó thật sự không động đậy –”
Cứ bất động như vậy, nếu không phải thi thoảng mọi người bắt chuyện, nó hơi di chuyển cái đầu, Khúc Hâm còn tưởng đây chỉ là món đồ chơi mô phỏng thật.
Khúc Thủy Ngọc đứng sau lưng con trai, gương mặt rạng rỡ.
Từ sau khi Tiểu Hâm nhận đạo trưởng Thiệu làm sư phụ, đúng là càng ngày càng tốt hơn, khí tức âm trầm rút đi, nghe cô giáo Tôn kể ở trường thằng bé cũng cởi mở hơn nhiều.
Hằng tuần Khúc Hâm đều tới Lâm Thủy quán học, ngoài ra cũng sẽ tới vườn thú Linh Hữu chơi, tạm thời thằng bé vẫn rất thích bầu bạn với các loài động vật, không chỉ một lần biểu đạt sau này lớn lên muốn nghiên cứu động vật.
Phải rồi, còn một điều khiến Khúc Thủy Ngọc không thể tưởng tượng được, chính là năng lực của đạo trưởng Thiệu ở Linh Hữu cũng lớn quá rồi, cô không thể ngờ tới.
Bởi Thiệu Vô Tinh công khai nhận Khúc Hâm làm đệ tử ký danh, Khúc Thủy Ngọc cũng không biết vì sao, đột nhiên phát hiện có rất nhiều quản lý cấp cao của cơ quan hợp tác, các ban ngành chính phủ giao thiệp cùng, đều xuất hiện tỏ vẻ thân quen với cô. Tất cả đều nói cô là mẹ đệ tử của đạo trưởng Thiệu, nhất định phải kết giao..
Công việc của Khúc Thủy Ngọc trong nháy mắt trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, lãnh đạo thấy cô có quan hệ tốt như vậy, cũng rất coi trọng. Khúc Thủy Ngọc có phần bất an, thăm dò hỏi Thiệu Vô Tinh, Thiệu Vô Tinh lại tỏ vẻ đã sớm ngờ tới, bảo cô không cần phải để trong lòng.
Khúc Thủy Ngọc tạm thời an tâm, lại thấy Lâm Thủy quán làm từ thiện minh bạch, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, cảm thấy con ở đó nhất định có thể học tập tốt.
Lại nhìn Khúc Hâm, thằng bé đã mê mệt con lười, chăm chú dõi theo động tác của nó, bản thân mình cũng giống như con lười.
Con lười này có bộ lông rất dài, lông đầu và gáy màu xám xanh, đây là tảo trên bộ lông của chúng, giúp chúng có thể ẩn náu trong rừng rậm.
Khúc Hâm quan sát hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Khúc Thủy Ngọc, đưa mắt nhìn Khúc Thủy Ngọc lại đưa mắt nhìn con lười, dường như có chút nghi hoặc.
Khúc Thủy Ngọc ôn hòa hỏi: “Sao vậy, Tiểu Hâm?”
Khúc Hâm gãi đầu, có chút không hiểu nói: “Rốt cuộc nó đang nghĩ gì vậy nhỉ?”
Khúc Thủy Ngọc nghẹn một lúc, cô cũng không biết nữa. Từ khi Khúc Hâm bái sư, cô mới biết giác quan thứ sáu của Khúc Hâm rất mạnh, bao gồm có thể nhận biết được một vài suy nghĩ của động vật. Thế nhưng quy luật và nguyên lý trong đó thì cô cũng không hiểu.
Khi Khúc Hâm đi vào Linh Hữu, bình thường sẽ cất bùa dùng trong lúc đi học đi, để trong túi của Khúc Thủy Ngọc, để tránh làm ảnh hưởng tới việc cậu giao lưu với động vật, thế nhưng con lười này khiến Khúc Hâm bắt đầu nghi ngờ có phải mình đang đeo bùa hay không.
Hay là, bởi vì con lười này mới tới?
Khúc Thủy Ngọc cũng bó tay, cô cũng rất muốn làm một phụ huynh cái gì cũng biết, cô quay đầu muốn tìm hướng dẫn viên, xem có thể từ góc độ khoa học giải thích khi con lười không động đậy thì đang suy nghĩ cái gì hay không, thế nhưng hướng dẫn viên lại bị các du khách khác vây lấy.
Thế nhưng khéo là, Khúc Thủy Ngọc nhìn thấy vườn trưởng vườn thú Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch.
Lần trước cô cùng Thiệu Vô Tinh tới Linh Hữu, ngồi ăn một bữa với cậu vườn trưởng này, qua vẻ mặt và thái độ của Thiệu Vô Tinh, có thể thấy ông rất kính trọng vườn trưởng Đoàn. Sau khi phát hiện năng lực của Thiệu Vô Tinh cao như vậy, Khúc Thủy Ngọc lại càng không dám xem nhẹ cậu vườn trưởng vườn thú này.
Đoàn Giai Trạch tới để xem tình hình mở khu triển lãm mới, trông thấy Khúc Thủy Ngọc chào hỏi mình, mới đầu anh còn không nhận ra là ai, nhưng sau khi thấy Khúc Hâm, vẻ mặt ôn hòa hỏi thăm cô một chút, “Dạo gần đây Tiểu Hâm thế nào rồi?”
“Hồi phục rất tốt.” Khúc Thủy Ngọc cười tủm tỉm nói, “Cảm ơn vườn trưởng đã quan tâm.”
Khúc Hâm thì không nghĩ được nhiều như vậy, cậu bé còn nhỏ tuổi, Thiệu Vô Tinh sẽ không kể những chuyện phức tạp kia với cậu bé, trong lòng cậu bé vườn trưởng Đoàn là vườn trưởng của vườn thú, mà trong khái niệm của trẻ con, vườn trưởng vườn thú hẳn là hiểu rõ về động vật nhất, so với các nhân viên chăn nuôi, người hướng dẫn thì còn hiểu rõ hơn.
Thế là, Khúc Hâm dè dặt hỏi Đoàn Giai Trạch một câu: “Vườn trưởng à, chú có biết lúc con lười ngẩn ra nó đang nghĩ gì không?”
Đoàn Giai Trạch bị hỏi ngớ ra rồi, nuôi cá anh có bản lĩnh, chăn chim cũng được cộp mác thiện nghệ, nhưng con lười này anh thật sự không biết. Kể từ khi con lười này tới Linh Hữu, đều là nhân viên chăn nuôi chăm sóc cho nó.
Thế nhưng câu hỏi trẻ con này đúng là khiến Đoàn Giai Trạch có chút tò mò, đúng vậy, con lười không động đậy, trong lòng nó nghĩ gì nhỉ, nó không thấy chán sao?
Đoàn Giai Trạch không nhịn được mà dùng thú tâm thông với con lười, sau đó nghe thấy một giọng nói hàm hậu vang lên.
“Nhịp sống của mấy con thú hai chân này nhanh vãi chưởng..”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch 囧 một chút, không có du khách nào chạy cách lớp kính, đều từ tốn tham quan, thế nhưng với con lười mà nói, chắc bọn họ đều đang di chuyển với tốc độ ánh sáng nhỉ.
Thế là, Đoàn Giai Trạch thay đổi góc độ giải thích, nói với Khúc Hâm: “Con lười có thể sống tới bây giờ, thực ra nó không ngốc, chỉ là động tác chậm, chứ tư tưởng vẫn rất bình thường, thấy cái gì cũng có thể phản ứng lại.”
Khúc Hâm tò mò nói, “Thế chúng có thông minh không? Em cho nó xem phim nó sẽ thế nào?”
Đoàn Giai Trạch cũng không biết, “Em có thể thử xem.”
Thế là Khúc Hâm cũng lấy điện thoại ra, bật “Thế giới động vật”, đưa về phía con lười, vừa khéo đang chiếu cảnh sư tử đi săn.
Con lười vốn đang quay mặt về phía bên đây, nhìn mười giây, sau đó lại từ tốn quay đầu sang chỗ khác, trong lòng lẩm bẩm: “Biến thái.”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Khúc Hâm bật cảnh này, với con lười mà nói tương đương với phim kinh dị đẫm máu của con người, mấy thứ điên cuồng giết chóc. Đoàn Giai Trạch ho khụ hai tiếng, “Tiểu Hâm, không phải nói bật phim sao?”
Khúc Hâm cũng có logic của mình, “Em chỉ tải cái này xuống, hơn nữa mở phim điện ảnh của con người chắc nó cũng không hiểu được đâu mà.”
Bây giờ cậu nhóc đã giám định xong, không phải vì cậu có mang bùa hay không, mà bởi con lười này khác với cáo và lừa. Con lười này mới tới Linh Hữu không lâu, linh trí vẫn chưa phát triển mà.
…
Hôm nay không chỉ mở khu triển lãm động vật châu Mỹ, mà còn mở cả khu triển lãm động vật châu Úc, Đoàn Giai Trạch bèn mời Khúc Hâm đi dạo cùng mình, anh cũng có thể xem phản ứng đầu tiên của cậu bé du khách Khúc Hâm này.
Nhắc tới động vật ở châu Úc, đương nhiên không thể thiếu chuột túi. Lần này Linh Hữu tiến cử hai loại chuột túi.
Một loại là kangaroo đỏ, hình thể cao to, có con cao tới 1m6. Còn có một loại chuột túi Parma wallaby, nhưng lại là một loài chuột túi khác, hình thể của chúng giống như chuột túi lớn, nhưng chỉ cao trung bình 50cm mà thôi.
Chuột túi đều hoạt động ở sân chơi bên ngoài, dạo gần đây trời quang mây tạnh, chuột túi đều ra ngoài tắm nắng.
Các du khách đứng bên ngoài sân là có thể nhìn thấy hai con chuột túi với hai hình thể khác biệt, rất thú vị. Con chuột túi wallaby nhỏ quá, không chú ý sẽ không tìm thấy, có khi còn nhầm nó thành chuột hoặc sóc.
Chỉ có vài con kangaroo đỏ, lấy con đực nhiều hơn, tuy rằng chúng là động vật ăn cỏ, nhưng rất hiếu chiến, cũng là cao thủ quyền anh nổi tiếng thế giới.
Trong nhóm kangaroo đỏ có một con là cường tráng nhất, rất mạnh mẽ, không biết có phải ở vườn thú trước đó đã thành thói quen hay không, lại còn nhảy ra khoảng sân phía trước, hướng về phía du khách vung quyền khiêu khích ra không khí.
Du khách đối diện với kangaroo thấy nó vung quyền về phía mình, ngạc nhiên một giây, lập tức nghe thấy tiếng người bên cạnh cười rộ lên, bạn bè đẩy anh ta, “Đấy là thư khiêu chiến đấy.”
Các du khách khác đều cười vang, “Con chuột túi này còn có thể mời quyết đấu.”
“Tôi từng xem chuột túi đánh quyền anh với nhân viên chăn nuôi, con kia rất dũng mãnh, đánh bên trái, đập bên phải, đạp một cái — nhân viên chăn nuôi liền nhập viện.”
Dù sao khoác lác cũng không tốn tiền, du khách bị con kangaroo khiêu khích lớn tiếng nói: “Tại tôi không trèo vào được, nếu không còn luyện tập với chúng nó một chút.”
“Haha chém gió nó quen!”
Đoàn Giai Trạch và mẹ con Khúc Thủy Ngọc đứng một bên, Khúc Hâm hỏi: “Chú vườn trưởng à, nhân viên chăn nuôi không được, thế chú có thể đánh thắng được chuột túi không?”
Khái niệm này của Khúc Hâm cách xa hiện thực, Đoàn Giai Trạch không phải người hiểu rõ động vật nhất vườn thú, cũng không phải người giỏi đánh đấm nhất, thế nhưng có địa vị là được, Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút nói rằng: “Chú không cần đánh, chuột túi tự biết đường ngồi xuống cho chú đánh, dù sao chú cũng là vườn trưởng mà.”
Khúc Hâm bị chọc cười khanh khách.
Ngay cả trên gương mặt Khúc Thủy Ngọc cũng hiện nụ cười nhàn nhạt, thầm nghĩ vườn trưởng đúng là người trẻ tuổi, nói chuyện rất dễ nghe, tụi trẻ rất thích.
Con chuột túi kia cũng rất buồn cười, tuy rằng không ai có thể đấm bốc với nó, nhưng những con chuột túi đực khác đều rất nóng lòng muốn thử.
Thế nhưng con chuột túi này rất mạnh mẽ, các con chuột túi khác đứng xếp hàng, nó đấm một cái mà nghiêng sang một bên, đến lượt con cuối cùng thì nhảy lên, dùng cái chân cường tráng đạp một cước khiến con kia ngã lăn, rồi vững vàng tiếp đất.
— Tuy rằng đấm bốc rất lợi hại, nhưng phi cước mới là tất sát kỹ của chuột túi.
Động tác nhanh gọn này khiến các du khách cùng nhất trí tán thưởng, có những lúc xem trong video và ngoài hiện trường vẫn hoàn toàn khác nhau, ở trong video khó mà cảm nhận được sức mạnh và tốc độ kia, một quyền đánh tới, nếu như ở trong manga có lẽ không khí đã méo mó biến dạng, có mấy vạch đen bên cạnh nắm đấm.
Tiếng va chạm nặng nề khiến người ta biết rõ ràng, quyền kia giáng xuống cũng phải đến một hai trăm cân. Trận này một chọi nhiều, mọi người xem mà đều nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi đánh bại các con chuột túi khác, con chuột túi vua quyền anh lại một lần nữa giơ nắm đấm về phía con người, lần này dù có khoảng cách, nhưng mọi người cũng không nhịn được mà dịch sang bên cạnh một chút.
Trông thấy biểu hiện như vậy của nó, Khúc Hâm thắc mắc với vườn trưởng, “Chú vườn trưởng ơi, chú thật sự lợi hại hơn nó à?”
“Nguyên văn chú nói không phải chú lợi hại hơn nó, chú chỉ nói nó sẽ không đánh chú.” Đoàn Giai Trạch nói, duỗi tay về phía lưới sắt.
Con chuột túi kia nhìn thấy, lại từ từ duỗi đầu tới.
Các du khách khác nóng lòng muốn thử, rất muốn cho chuột túi ăn. Linh Hữu không cho phép người ngoài cho động vật ăn, cũng quản lý rất nghiêm ngặt, bọn họ lén mang thức ăn tới mà động vật cũng không chịu ăn (Có thể thức ăn mà họ lén mang tới là thức ăn trong nhà hàng Giai Giai), nơi duy nhất cho phép cho ăn lại là ở khu vui chơi thiếu nhi, nhưng cũng chỉ có giới hạn.
Bây giờ nhìn chuột túi đi tới, có người rất muốn thử, nói không chừng lần này sẽ thành công.
Thế nhưng con chuột túi này không thèm nhìn bọn họ, duỗi đầu ra khỏi lưới sắt mà cọ vào lòng bàn tay Đoàn Giai Trạch, cọ mấy lần, hai lỗ tai dựng thẳng, một cái cọ vào lưới sắt, một cái thì giần giật.
Trông vua quyền anh ban nãy còn hung tàn lúc này đây lại để lộ cảnh tượng “Thiết hán nhu tình” như vậy, các du khách đều tỏ vẻ tò mò, hâm mộ,.. con chuột túi này thoạt nhìn vô cùng hoang dã, bọn họ cũng không dám chủ động chạm vào.
Khúc Hâm cũng không dám đứng quá gần, ban nãy con chuột túi mạnh mẽ phi cước thật đáng sợ, cậu bé nhìn thấy rất rõ, bởi vì chiều cao của cậu vừa khéo ngang tầm với chân chuột túi…
…
Đoàn Giai Trạch nhìn mấy con chuột túi này, vô cùng thỏa mãn, khi mới bắt đầu vườn thú Linh Hữu chỉ có mười mấy động vật, bây giờ đã có rất nhiều khu triển lãm lớn với hơn trăm loại động vật, còn có thủy cung có nhiều thủy tộc như vậy, cuối cùng cũng được coi như có chút quy mô.
Thực ra gần đây còn có một chuyện tốt, trước đó Linh Hữu ấp chim cánh cụt thành công thu hút được sự quan tâm của một số vườn thú trong nước, mà sau một thời gian ngắn, thế mà lại có vườn thú ở nơi khác muốn duỗi tay kết tình hữu nghị với Linh Hữu.
Vườn thú kia tên là Thanh Điểu, bên trong vườn thú cũng có chim cánh cụt hoàng đế, bọn họ cảm thấy hứng thú với kinh nghiệm gây giống và động vật chăn nuôi của Linh Hữu, cách đây không lâu đã liên lạc với Linh Hữu, hy vọng có thể phái doàn đội tới đây giao lưu.
Đương nhiên Đoàn Giai Trạch rất chào đón, giao lưu với những người cùng nghề nghiệp như vậy, ngoại trừ đôi bên có thể học hỏi lẫn nhau ra, quan trọng hơn là mọi người cùng trao đổi tài nguyên động vật.
Bọn họ ở khu vực khác nhau, không có quan hệ cạnh tranh, hẳn là chỉ có lợi chứ không có hại. Đồng thời điều này cũng tượng trưng địa vị ở Linh Hữu vô hình trung tăng cao, đã có đồng nghiệp thừa nhận bọn họ rồi.
Sau khi tiến hành “phỏng vấn cảm giác tham quan” với Khúc Hâm, Đoàn Giai Trạch cũng quay trở về phòng làm việc của mình.
Không bao lâu sau, Hoàng Kỳ lại tìm tới, “Vườn trưởng à, ở đây có lời mời.”
Đoàn Giai Trạch uống một ngụm nước, nhất thời không nghĩ thông, “Lời mời gì?”
Hoàng Kỳ nói rằng: “Có một đoàn phim, cần tìm diễn viên động vật, mấy hôm trước thấy có người đăng lên mạng cảnh chúng ta bắt thiên nga trong vườn thú, hy vọng có thể mượn một nhóm thiên nga, bao gồm cả Lục Áp.”
Bộ phim điện ảnh kia được cải biên từ tiểu thuyết, bên trong có cảnh thiên nga, hơn nữa còn là loại thiên nga biết bay. Thế nhưng dù là trại nuôi thiên nga hay là vườn thú đều sẽ cắt cánh hoặc tỉa lông cho thiên nga, những con có thể bay thì họ lại không khống chế được.
Đạo diễn có phần theo chủ nghĩa hoàn mỹ, dưới tình huống tài chính có hạn, ông không muốn sử dụng kỹ xảo thấp kém, đang nghĩ xem có nên đổi thành bồ câu hay không.
Thế mà đúng lúc này, một nhân viên của họ trông thấy video thiên nga bạo động trên mạng, lập tức gửi cho đạo diễn.
Sau khi đạo diễn xem xong, lại lên xem weibo của Linh Hữu, cảm thấy thiên nga ở đây rất thích hợp để mượn, còn có con ác điểu được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, dường như có thể trợ giúp dẫn dắt thiên nga để quay phim.
Dù sao thì Linh Hữu cũng đã tham gia ghi hình nhiều lần, lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch không còn kích động như trước đây nữa, anh suy nghĩ một chút, nói rằng: “Lục Áp thì không mượn được, thiên nga có thể mượn, có thể cho họ mượn một nhân viên chăn nuôi để giúp chỉ huy.”
Anh định bụng cho thuê Hồ Đại Vi hoặc Phan Toàn Phong, làm yêu quái họ có ưu thế có thể câu thông, cũng không sợ bị lộ.
Hoàng Kỳ cảm thán rằng: “Vườn trưởng đối xử tốt với chim Lục Áp quá, còn không nỡ lòng cho đi mượn.”
Đoàn Giai Trạch cười gượng hai tiếng.
Cho Lục Áp đi mượn? Lục Áp nổi điên lên ai giải quyết được đây?
Vẫn câu nói cũ, thời đại này anh không thể tìm được Hậu Nghệ.
——
Đoàn đội đến từ vườn thú Thanh Điểu có ba mươi người, do phó vườn trưởng dẫn đoàn, tới vườn thú Linh Hữu ở thành phố Đông Hải.
Nhân viên Linh Hữu đón người từ ga tàu cao tốc về vườn thú, Đoàn Giai Trạch đợi bên ngoài, tiến lên bắt tay với vườn phó Ngô của họ.
Phó vườn trưởng Ngô từng nói chuyện với anh, vị vườn phó này đã ngoài năm mươi, trước đây là nhân viên kỹ thuật, hơn nữa chuyên môn nghiên cứu gây giống các loài chim.
Hầu như lần đầu tiên mọi người gặp Đoàn Giai Trạch, cũng đều khen anh trẻ tuổi, vị vườn phó Ngô này cũng không ngoại lệ.
Hai người hàn huyên một lúc, song phương tự giới thiệu bản thân, liền đi về phía vườn thú. Bây giờ mới qua buổi trưa, mọi người đều đã ăn trên tàu cao tốc, Đoàn Giai Trạch liền mời họ tới nhà hàng uống chén trà, mọi người nghỉ ngơi một chút.
Tuy rằng chỉ hàn huyên mấy câu, nhưng Đoàn Giai Trạch cảm thấy, ngoại trừ vườn phó Ngô này ra, mọi người trong đoàn đội vườn thú Thanh Điểu trong lời nói vẫn luôn mang theo thành kiến, có lẽ đây chỉ là ảo giác của anh thôi.
Vườn phó Ngô cũng rất có hứng thú, sau khi uống trà muốn đi tham quan trong Linh Hữu, tham quan tình huống họ chăn nuôi động vật.
Đoàn Giai Trạch dẫn họ đi xem từng buồng triển lãm trong vườn thú, sau đó phát hiện ra ý nghĩ của mình thật sự không sai, có mấy người trong lúc tham quan rất thích bới móc.
Cơ sở sân bãi, động vật ở Linh Hữu đều khỏe mạnh không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất có thể bới móc ra, là đồ chơi mô phỏng.
Thành phố Đông Hải dù sao cũng là thành phố nhỏ, các nhân viên chăn nuôi được tuyển dụng trình độ đều không quá cao, mà vườn thú Thanh Điểu đã mở hơn mười năm, thuộc hàng ngũ vườn thú hoang dã lâu năm trong nước, các chuyên gia đồ chơi mô phỏng của họ tự cho là hơn người, soi mói rất nhiều với đồ chơi mô phỏng của Linh Hữu.
Bởi vì thái độ của đối phương mà Đoàn Giai Trạch không được vui vẻ, thế nhưng vì họ nói thật, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là nuốt xuống.
Cũng may mà thái độ của vườn phó Ngô vẫn rất nghiêm chỉnh, vẫn luôn khen ngợi động vật của họ khỏe mạnh. Đồ chơi mô phỏng là gì chứ, chỉ cần động vật không xuất hiện hành vi cứng nhắc thì không có gì để chỉ trích mà.
Thực ra trong lòng mọi người cũng biết rõ, Linh Hữu phất lên một cách đột ngột, có mấy người ôm tâm trạng không đúng lắm, lại nhìn điều kiện, trạng thái ở đây thì càng có tâm lý phản nghịch, bọn họ không tin, chẳng lẽ không có tật xấu gì?
Hết cách rồi, lại không phải quan hệ cạnh tranh, chỉ chung một nghề.
Đúng là mấy tật xấu này không ảnh hưởng gì tới toàn cục.
Mọi người đi trên đường, vốn là hai bên đang từ tốn vừa đi vừa nói chuyện hợp tác, đột nhiên phát hiện ở sân cỏ phía trước, dưới một khóm trúc, có một người đàn ông quần áo xộc xệch đang nằm.
Người đàn ông này mặc áo ba lỗ quần đùi, nằm dưới đất hất chân, lộ ra cái bụng tròn vo, đang nghênh ngang tắm nắng.
Lúc mọi người đi ngang qua, trông thấy anh ta ở khoảng cách gần, đều đổ dồn ánh mắt nhìn vào.
“Ôi, thật ngại quá, thất lễ rồi.” Đoàn Giai Trạch nở nụ cười ngại ngùng, chạy bước nhỏ tới, đẩy người đàn ông kia, “Toàn Phong, đang tắm nắng à?”
Đây chính là Phan Toàn Phong đang tắm nắng sau buổi trưa, gã thoải mái đến mức ngủ gật, bị Đoàn Giai Trạch đánh thức, lập tức thay đổi sắc mặt, “Vườn trưởng à.”
“Hừm, lát nữa có lẽ sẽ có mưa nhỏ đấy, tôi sợ anh ngủ bị dính mưa.” Đoàn Giai Trạch thân thiện nói.
“Cảm ơn vườn trưởng.” Phan Toàn Phong lồm cồm bò dậy, “Vườn trưởng à cậu đang làm gì đấy? Tôi đi với cậu.”
Bọn họ nhìn thấy vườn trưởng nói chuyện với một người đàn ông mà họ tưởng là kẻ lang thang, bộ dạng như quen biết, còn dẫn người tới đây, giới thiệu với mọi người: “Đây là các đồng chí ở vườn thú Thanh Điểu tới giao lưu. Đây là Tiểu Phan, cũng là chuyên gia trong vườn thú chúng tôi.”
Anh tâng bốc Phan Toàn Phong, đội cho gã cái mũ chuyên gia. Thế nhưng nếu muốn nói Phan Toàn Phong là nhân viên phổ thông, có lẽ mọi người sẽ nghi ngờ tại sao không khai trừ, có phải là đi cửa sau không.
Thực ra cũng không tính là khoác lác, Phan Toàn Phong tuy không có lý lịch tử tế, nhưng thực lực tuyệt đối không thành vấn đề, chủ yếu người ta đã là gấu trúc mấy trăm năm…
Càng không phải nói, Đoàn Giai Trạch nghĩ tới việc có lẽ sau này mình không chỉ nuôi một con gấu trúc, muốn để Phan Toàn Phong học tập kiến thức về gấu trúc hiện đại một chút, Tiểu Phan người ta đều nói không áp lực một chút nào!
Có người lẩm bẩm nói: “Chuyên gia gì vậy?”
Phan Toàn Phong hờ hững nói: “Gấu trúc.”
Người kia liền cười ha hả, mơ hồ có ý tứ xem thường, “Mấy cậu có gấu trúc à?”
Linh Hữu không có, nhưng hai năm trước vườn thú Thanh Điểu đã xin nhận nuôi một cặp gấu trúc, anh ta nghe Phan Toàn Phong nói mình là chuyên gia gấu trúc, nên rất muốn cười.
Đoàn Giai Trạch sợ Phan Toàn Phong kích động, vội vã nói: “Không, vẫn đang chuẩn bị thôi, muốn xin nhận.”
Thái độ mấy người ở Thanh Điểu rất vi diệu, biểu hiện cũng rất quái gở. Trong lòng họ thầm đánh giá, cảm thấy vườn thú Linh Hữu hiện tại muốn nhận nuôi gấu trúc là một chuyện vô cùng khó khăn.
Phan Toàn Phong ở trong núi là đại vương, hoành hành bá đạo, sau khi tới Linh Hữu lại ở dưới chướng Đoàn Giai Trạch, sao có thể chịu khinh bỉ, nghe Đoàn Giai Trạch nói vậy, lại trả lời một câu: “Không có gấu trúc thì không thể nhận chuyên gia à? Chỗ mấy người là vườn thú Thanh Điểu, thế mấy người có Thanh Điểu không?”
Người kia: “………..”
Người kia có chút choáng váng, “Chuyện, chuyện này giống nhau à? Thanh Điểu vốn là sinh vật trong truyền thuyết, hơn nữa chỗ chúng tôi gọi là vườn thú Thanh Điểu, bởi vì vốn ở trên núi Thanh Điểu!”
Phan Toàn Phong: “Dù sao vẫn không có Thanh Điểu.”
Người kia: “………”
Nhìn hai người sắp túm lấy nhau, vườn phó Ngô vội vã nói hai câu giảng hòa, “Tin rằng vườn thú Linh Hữu sẽ sớm nhận nuôi được thôi, haha, nuôi đám gấu trúc này cũng phiền phức, từ khi vườn thú tôi nuôi nó, cả vườn thú không biết bao nhiêu người vây quanh chúng nó, chỉ sợ hầu hạ không tốt.”
Đúng là Đoàn Giai Trạch có dự định nuôi gấu trúc, trên thực tế đã có gấu trúc rồi, chỉ thiếu thủ tục thôi, bởi vậy nên anh cũng thuận theo đề tài của vườn phó Ngô, thảo luận về việc nuôi gấu trúc.
Mấy người ở Thanh Điểu len lén nhìn Phan Toàn Phong, cảm thấy vị chuyên gia gấu trúc ở Linh Hữu này trông thô bỉ quá, hơn nữa trong tay còn chưa có đã nhận chuyên gia về, thật là, làm vậy cho ai xem chứ.
Bọn họ nhìn lẫn nhau, cũng vì giận Phan Toàn Phong, trong lúc vườn phó Ngô và Đoàn Giai Trạch đang tán gẫu sôi nổi, cũng giả vờ giả vịt tán gẫu chuyện nuôi gấu trúc, còn cảm thán: “Ầy, gấu trúc đúng là khó hầu hạ thật đấy, tỉ lệ sống sót thấp, cũng may mà Hoa Hạ chúng ta có thể gây giống.”
Phan Toàn Phong lườm xéo một cái, không lên tiếng.
Có một người không nhịn được nói: “Vị chuyên gia.. Phan này? Nếu anh là chuyên gia, có kinh nghiệm nuôi dưỡng hoặc gây giống tương quan không? Làm việc bao lâu? Có bao nhiêu ca rồi? Chúng ta có thể giao lưu một chút.”
Bên cạnh còn có người phụ họa, “Thầy Vương của chúng tôi kinh nghiệm phong phú, vườn thú Xuyên Ngọc còn từng mời anh ấy về.”
Đoàn Giai Trạch ngồi nghe đã mệt tai, anh mất kiên nhẫn, áy náy nở nụ cười với vườn phó Ngô, quay đầu lại nói: “Gấu trúc mà chuyên gia Phan chỗ chúng tôi từng thấy, có lẽ còn nhiều hơn số chó mọi người từng gặp.”
Mọi người: “……”
Cái quỷ gì đây, vườn trưởng này điên rồi à? Sao có thể chém gió như vậy? Cẩn thận bị gió thổi đấy!
Phan Toàn Phong cũng duỗi tay ra, tỏ vẻ lành nghề nói: “Cứ việc giao lưu, không trả lời được coi như tôi thua!”
Truyện khác cùng thể loại
848 chương
3644 chương
67 chương
84 chương
11 chương
44 chương