Năm Ấy Gặp Được Anh

Chương 18 : Gặp nhau

Ngày giỗ bà, tôi đến thăm mộ. Nghĩ Thế Phàm sẽ đến buổi sáng, tôi đã đặc biệt chọn khi trời muộn, ai ngờ vẫn nhìn thấy anh. Phản ứng đầu tiên là muốn tránh đi, nhưng nghĩ lại trước mặt bà không nên làm như vậy, nếu nhất định phải gặp, vậy thì gặp đi. Khi anh quỳ xuống tôi cũng đến bên cạnh quỳ xuống: Bà ơi, cháu đến thăm bà. Xin lỗi bà, cháu đến muộn. Thế Phàm đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy giọng tôi đột nhiên người run lên một cái, nhưng không ngẩng đầu. Thế Phàm cứ nằm xuống như vậy, tôi thấy vai anh khẽ co rúm lại. Tôi chảy nước mắt nhìn anh, anh là một người kín đáo và kiềm chế như vậy, đây là lần đầu tiên không thể che giấu được. Tôi không dám kéo anh đứng dậy, sợ nếu nhìn thấy nước mắt anh tôi sẽ thất thố mất. Không biết chúng tôi đã quỳ bao lâu, lúc cảm giác tê từ đầu gối truyền đến, tôi mới ý thức được anh đã quỳ trên đá lạnh quá lâu. Tôi kéo anh, anh vẫn không nhúc nhích. Tôi đứng lên, dùng sức nâng đầu của anh, vừa khóc vừa gọi: "Thế Phàm, cầu xin anh, cầu xin anh đứng dậy có được không. Anh không nên như thế, em và bà nội nhìn cũng đau lòng. Van anh đấy." Thế Phàm vùi đầu trong lòng tôi: "Anh không kịp báo hiếu bà, Khả Nghi, bà đã khổ cả đời, chưa từng có được một ngày sung sướng, nguyện vọng của bà anh cũng không thực hiện được. Anh không có cơ hội, em biết không, bất kể anh muốn làm cho bà cái gì, bà cũng không thấy được." "Anh chính là sinh mạng của bà kéo dài, Thế Phàm, bà nội thấy mà, bà thương anh như thế, nguyện vọng lớn nhất của bà là anh hạnh phúc vui vẻ, dù bà không có ở đây, anh cũng phải thực hiện nguyện vọng của bà. Được rồi, em đỡ anh đứng dậy có được không, nghe lời nào, trên đất rất lạnh, anh không được quỳ như vậy. Không còn sớm nữa rồi, hôm nào em lại đến đây với anh." Tôi nửa ngồi xuống, lấy tay vòng qua nách dùng sức xốc anh dậy. Tôi cảm giác anh muốn phối hợp, nhưng chân hầu như không thể làm được gì. Khó khăn lắm tôi mới đỡ anh đứng lên được, nói đúng hơn là tôi ôm anh, phân nửa sức nặng của anh dồn lên người tôi. Tôi không ngờ bệnh viêm khớp của anh đã nặng đến mức ấy. Người trông mộ hảo tâm đến hỏi có cần giúp không. Tôi nói cảm ơn, chúng cháu không cần, bác cầm giúp chúng cháu cây nạng trên đất kia đặt cạnh xe là được. Tôi biết Thế Phàm không thích người lạ động vào người anh. Tôi cắn chặt răng, vừa ôm vừa lôi cuối cùng cũng đưa được anh vào ghế sau, sau đó tôi đóng cửa xe bật sưởi. Tôi đặt chân anh vào lòng mình, dùng áo khoác đắp lên. Anh cũng mệt đến muốn ngất, sắc mặt tái nhợt, chân vẫn vô thức run rẩy trong lòng tôi. Một lúc lâu sau sắc mặt anh mới đỡ khó coi, chân cũng dần bớt co giật. Tôi hỏi anh đã thấy khá hơn chưa. Tốt hơn nhiều rồi, anh nói. Em đưa anh về. Dọc đường đi chúng tôi chỉ im lặng. Đứng trong căn phòng khách rộng thênh thang nhưng không có hơi ấm con người, tôi cảm thấy thật lạnh lẽo. Trong phích không có nước nóng, tôi mở tủ lạnh: cũng trống không, thật không giống thói quen của Thế Phàm. Tôi ra khỏi phòng bếp chuẩn bị chất vấn anh đã bao lâu anh sống thế này rồi, thì thấy anh đang vịn vào salon khó khăn đứng dậy. "Anh muốn làm gì?" Tôi vội đỡ lấy anh, giận dữ hỏi. "Đi vệ sinh." Tôi nín tịt, sao tôi lại quên được nhỉ, anh hẳn đã nhịn lâu rồi. Tôi dìu anh vào, đợi anh đứng vững tôi mới đi, bảo anh nếu cần gì cứ gọi tôi. Vừa đi ra ngoài chợt nghe một tiếng ngã thật mạnh. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi kinh hãi: Thế Phàm ngã nhào trên nền nhà, điều tệ hại hơn chính là nước tiểu chảy thành dòng trên bồn cầu, dưới đất... dính cả trên người anh. Anh cúi đầu không dám nhìn tôi, trên mặt tràn ngập nhục nhã và tuyệt vọng. Trong ấn tượng của tôi, Thế Phàm chưa từng ngã trước mặt tôi, càng không nói thảm hại như vậy. Mặc dù anh tàn tật nhưng có thể chống nạng, trước giờ anh luôn vững vàng, kiên định, lạc quan. Anh là niềm kiêu hãnh của tôi, là thiên tài của tôi, là tất cả chỗ dựa của tôi. Tôi không dám đứng đó, người không nên có mặt ở đây nhất chính là tôi. Tôi đi khỏi toa lét, dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống đất, tôi không biết phải làm cái gì đây, với sự quật cường kiêu ngạo của Thế Phàm chắc chắn bây giờ anh chỉ muốn từ chối tôi, hận không thể đẩy tôi đi càng xa càng tốt. Tôi ôm vai, bất lực bật khóc. Thế Phàm tay chống đất, "đi" từ trong ra ngồi đối diện tôi. "Khả Nghi, đây chính là anh. Từ trước tới giờ anh đều nợ em một câu trả lời thỏa đáng, em hãy nhìn anh mà xem, đây là lời giải thích của anh. Rất tàn nhẫn có phải không? Năm ấy anh còn không được như bây giờ. Giờ anh có tiền có nhà, còn có thể chăm sóc mình, năm đó anh có cái gì? Mắc nợ đầm đìa suýt nữa phải ngủ ngoài đường, bệnh tật đầy mình phải nằm bất động trên giường mấy tháng liền, mọi hoạt động cơ bản nhất đều phải nhờ người khác giúp đỡ. Lúc anh và A Lan kết hôn, chụp một tấm ảnh ở cổng thay làm ảnh cưới. Khả Nghi, em có thể tượng tưởng anh muốn cho em một hôn lễ như vậy ư? Anh không thể. Người trẻ tuổi thật tốt, ngu ngốc không biết sợ là gì. 20 tuổi, anh ngông cuồng cho rằng chỉ cần mình nỗ lực là có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho những người thân yêu. Anh từng thề sẽ cho bà nội cuộc sống đầy đủ sung sướng nhất, anh hứa với bố mẹ em sẽ khiến em được sống không đến nỗi nào. Có em, có công ty của mình, còn có tuổi trẻ đắc chí, anh cho rằng mình có thể vượt qua vận mệnh, anh không tin mình - Kỷ Thế Phàm sẽ thua bởi bất cứ kẻ nào! Kết quả thì sao, bà nội đột ngột ra đi, không để lại một lời chăng trối cho anh, không cho anh thêm dù chỉ một cơ hội. Công ty gặp phải vụ kiện quyền tài sản, tất cả tiền vốn bị phong tỏa, không có tiền không thể thi công hạng mục đã nhận, đến thời hạn không hoàn thành đơn đặt hàng sẽ phải bồi thường. Anh không thể không bán tất cả, bao gồm cả căn nhà chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta, ờ, thiếu chút nữa là cả ngôi nhà cũ, khi ấy ngay cả ngày mai ở đâu anh cũng không biết. Anh vẫn luôn cố gắng, nhưng không thể thắng được ý trời. Bà nội qua đời khiến anh suy sụp, khiến anh hiểu ra có rất nhiều chuyện không phải mình cứ cố là được. Anh không thể ngăn em ra đi, không níu giữ được sinh mạng của bà nội, anh có thể làm gì cho hai người? Thậm chí Tiểu Lan, anh cứ tưởng mình có thể cứu được cô ấy và đứa con, nhưng cuối cùng anh đã mang lại cho cô ấy điều gì? Không con cái, sức khỏe vẫn chưa bình phục hẳn đã phải chăm sóc cho con bệnh là anh, trong căn phòng âm u ẩm ướt ấy suốt ngày thấp thỏm lo âu vì công ty đang trải qua sóng gió. Nhìn A Lan âu sầu anh lại nghĩ đến em, Khả Nghi, cuộc sống như thế ngay cả A Lan còn tuyệt vọng, em có thể không không? Trong ảnh em cười vui vẻ là thế, rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng lẽ anh phải kéo em về bên mình sống cuộc sống như thế mới là yêu em sao? Anh ở bên em để đem lại hạnh phúc cho em, nhưng hạnh phúc không phải dùng lời nói, chỉ có một tấm lòng yêu em thì có ích lợi gì? Khả Nghi, em nhìn anh đi, anh không có can đảm dù chỉ để lau nước mắt cho em, bởi vì... anh cũng ghét bỏ chính mình!" "Thế Phàm, xin anh đừng nói nữa!" Tôi vừa khóc vừa kêu lên, đưa tay muốn bịt miệng anh nhưng anh tránh đi. "Năm ấy anh không nói lời nào để mặc em hận anh, hi vọng ít nhất em còn có thể nhớ đến anh. Khả Nghi, em nhìn anh đi, anh thậm chí không dám đi tìm em. Anh trốn tránh em vì không muốn cho em biết anh không còn là Thế Phàm khiến em tự hào ngày xưa. Anh là ai? Chỉ là một kẻ không có dũng khí, đánh mất sự kiên định, phản bội tình yêu, một kẻ thất bại đã kết hôn rồi lại ly hôn. Khả Nghi, buông tay anh đi, cũng là buông tha cho chính em." "Thế Phàm, là lỗi của em, nếu em trở về sớm hơn kết quả sẽ không thế này, xin anh tha thứ cho em. Em có thể chịu khổ, em không sợ khó khăn vất vả, cái gì em cũng chịu được, em không hề để ý!" Tôi lớn tiếng nói trong tiếng khóc. "Nhưng, anh, để, ý!" Thế Phàm yên lặng nhìn vào mắt tôi, nỗi bi thương không hề che giấu trong mắt anh đã đánh gục tôi hoàn toàn, tôi không còn lời nào để nói. Tôi không nhớ mình đã vừa khóc vừa ra khỏi nhà anh như thế nào, tôi chưa từng nhìn thấy Thế Phàm tuyệt vọng và nhụt chí như thế. Thế Phàm của tôi là người kiêu ngạo quật cường, trước giờ chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh; Thế Phàm của tôi dịu dàng, lạc quan, vĩnh viễn biết mình muốn cái gì. Nếu như có thể, tôi hi vọng chúng tôi đã không gặp nhau ngày hôm nay, trong hoàn cảnh đó.