Ba người Hoàng thượng, Quý Phi và Nam An vương ngồi trong chánh điện tán gẫu việc nhà bồi dưỡng tình cảm. Ba người chưa từng ngồi cùng nhau ấm áp như vậy, cũng có chút sụt sùi. Đang lúc ấy, Đại Thái giám Hổ Đại Bạn bên cạnh hoàng thượng đi vào, bẩm báo: "Hoàng thượng, thân thể Ngọc Tần nương nương khó chịu, phái người tới mời hoàng thượng!" Ngọc Tần nương nương là một vị phi tần mà gần đây hoàng thượng sủng ái, năm nay mới mười lăm tuổi, còn rất nhỏ, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, càng thêm xinh đẹp như hoa. Hoàng thượng đối xử như châu như báu như ngọc như ngà, ban danh hiệu là Ngọc Tần, hiện tại đang được cưng chìu nhất hậu cung. Bằng không Hổ Đại Bạn có là người nịnh nọt thế nào cũng sẽ không bẩm báo hoàng thượng vào lúc này. Mặt Hoàng thượng nhất thời liền có chút xấu hổ, muốn đi, nhìn con trai vóc người cao gầy đã sớm thành nhân ngồi ở trước mắt; không đi, Ngọc Tần này được nuông chìu quá rồi, ban đêm sẽ khóc rống, đến lúc đó càng khó dỗ. Ánh sáng trong mắt phượng của Triệu Trinh chợt lóe, nghiêm mặt nói: "Hay phụ hoàng đi an ủi Ngọc Tần một chút đi!" Hoàng thượng được cái bậc thang này, khách khí mấy câu rồi rời đi. Ông ta vừa rời đi, mẹ con Cao Quý phi và Triệu Trinh đều trầm mặc. Hơn nửa ngày sau, Cao Quý phi mới nói: "Thật ghê tởm!" Triệu Trinh không nói lời nào, hắn chưa bao giờ cảm thấy nam nhân năm mươi tuổi giống như phụ hoàng, ở cùng với tiểu cô nương chưa quá mười lăm tuổi, ngày ngày trình diễn "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" (các nàng tự tưởng tượng nhá ^^) có cái phong nhã gì, chỉ cảm thấy ghê tởm và biến thái. "Là nhị ca đưa vào." Hắn lạnh nhạt nói. Mẹ con nhìn nhau, cũng không nhiều lời nữa. Ngày mai Triệu Trinh sẽ phải lập hội thề mà xuất phát rồi, cũng muốn nói với mẫu phi mấy lời trong lòng, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Mẫu thân không nên nghĩ quá nhiều, nên nghỉ ngơi thật tốt, tương lai đến Nam Cương cùng con trai, tự do tự tại mà sống." Hai mẹ con đều biết "Tương lai" có ý chỉ điều gì, cho nên đều không nói nhiều thêm về đề tài này. Cuối cùng, Triệu Trinh dặn dò Cao Quý phi: "Mẫu phi, Chu Tử có thai, nhất định phải chú ý ăn uống của nàng!" Mắt phượng của Cao Quý phi trừng một cái: "Nếu ta không biết những thứ này, sao có thể nuôi con? Còn nuôi lớn đến như vậy?" Triệu Trinh đụng phải chân tường còn không chịu quay đầu lại, nói tiếp: "Chu Tử thèm ăn, nên bảo phòng bếp nhỏ mỗi ngày chuẩn bị nhiều điểm tâm mới lạ cho nàng." "Biết rồi!" "Cũng đừng để nàng ấy ăn quá nhiều, đại phu nói ăn quá nhiều tương lai sẽ khó sinh." "Con đi đi!" Quý Phi hoàn toàn nổi giận, đứng dậy nhất quyết phẩy tay áo bỏ đi, đi vài bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh cũng đứng lên, nhìn bà. Năm đó mẫu thân xinh đẹp đến mức nào, bây giờ nhìn vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng trong mắt lại lộ ra đau thương và mệt mỏi vô hạn. Bà ở trong bể khổ hoàng cung này nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chỗ dựa và trông cậy duy nhất chính là mình. "Mẫu thân, người nhất định phải bảo trọng!" Hắn nhìn mẫu thân, quỳ xuống, trong mắt có chút ướt át, "Con trai cũng sẽ bảo trọng!" Cao Quý phi bước nhanh tới, ôm lấy đầu Triệu Trinh. Đứa bé này, từ khi ra đời đã bắt đầu sống ở Hoàng Tự cư, vài ngày nửa tháng mình mới có thể đi thăm; mười hai tuổi còn là đứa bé, liền rời khỏi mình, một mình đến Nam Cương dựng nhà xây phủ; mười bốn tuổi liền bắt đầu ra chiến trường, mãi cho tới bây giờ, sao bà không biết trên người hắn tràn đầy thương tích. . . . . . Đây là một đứa bé khiến người ta đau lòng đến mức nào! Hắn phải ra chiến trường sống chết khó đoán, nguyện vọng duy nhất trước khi đi chính là hi vọng mình chăm sóc tốt người hắn thích cùng huyết mạch tương lai của hắn, sao mình có thể chối từ? "Trinh nhi, con yên tâm!" Giọng của Cao Quý phi thật bình tĩnh. Triệu Trinh không nói gì. Lệ nam nhi không dễ rơi. Hắn sợ mẫu thân phát hiện nước mắt của mình. Thật lâu sau, Cao Quý phi giúp Triệu Trinh sửa sang lại dáng vẻ, lúc này mới nói: "Ta đã bẩm báo với hoàng thượng, dời hết tất cả các Tần phi cấp thấp ở Thiên viện trong Thanh Vân Điện ra ngoài. Tối nay con đến Tiểu lâu Thanh Trúc ở đi!" Tiểu lâu Thanh Trúc trong hậu hoa viên, Chu Tử nhìn hành lý đều đã được mang vào, nháy mắt với Ngân Linh, Ngân Linh lấy mấy thỏi bạc đi ra ngoài thưởng cho tiểu cung nữ và mấy thái giám. Chu Tử liền mời Hoàng Oanh cô cô đến chánh đường dưới lầu, mỉm cười lấy ra một tờ ngân phiếu giá trị lớn, tự tay giao cho Hoàng Oanh cô cô: "Hôm nay khổ cực cho cô cô rồi!" Hoàng Oanh biết Nam An vương gia nhiều bạc, hơn nữa mình nhận, vị Chu phu nhân này mới có thể càng thêm an tâm sống ở Thanh Vân Điện, cũng liền thản nhiên nhận lấy. Dưới sự an bài của Hoàng Oanh cô cô và Đại Nhạn cô cô, đoàn người Chu Tử rất nhanh liền dàn xếp xong xuôi. Bởi vì sợ leo lên leo xuống không an toàn, Chu Tử vào ở phòng ngủ chính của lầu một, Hồ ma ma và Ngân Linh sát vách nàng để dễ dàng chăm sóc; Đại Nhạn cô cô mang theo Tứ Thanh, ở nhà kề bên ngoài tiểu lâu; Hoàng Oanh cô cô mang theo hai tiểu cung nữ tâm phúc đã tới lúc ban ngày, buổi tối quay về chỗ cũ của mình. Hoàng Oanh cô cô nhìn mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, liền mang theo tiểu cung nữ trở về phục mệnh (báo lại) với Quý Phi nương nương. Cũng không lâu lắm, Triệu Trinh liền một thân một mình dọc theo đường mòn của vườn hoa đi tới. Đầu hắn đeo ngọc quan Thân Vương, trên người mặc lễ phục Thân Vương màu trắng thêu Hải Long bốn móng, sắc mặt nặng nề, trên gương mặt tuấn tú hình như ngưng đọng một tầng sương lạnh. Triệu Trinh vừa tiến đến, Hồ ma ma cùng Đại Nhạn cô cô lập tức mang người lui xuống. Trong chánh đường chỉ còn lại Triệu Trinh cùng Chu Tử. Chu Tử nhìn thấy nét mặt hắn, có chút lo lắng, vội tiến tới hỏi: "Sao vậy?" Triệu Trinh ngồi xuống trên giường gỗ hoa lê khắc Ly La Hán (con rồng không sừng), lấy tay vuốt mặt một cái, thật lâu không lên tiếng. Chu Tử quỳ thẳng gối lên trên giường, giúp hắn xoa bóp đỉnh đầu. Một lát sau, Triệu Trinh mới nói: "Chu Tử, tất cả đều sắp xếp xong xuôi rồi!" Chu Tử "Ừ" một tiếng. Hai người không hẹn mà cùng vươn cánh tay, muốn ôm đối phương, kết quả chính là cùng ôm nhau, một cái ôm mạnh mạnh mẽ mẽ. Ngày vừa tối xuống, Hoàng Oanh cô cô dẫn tiểu cung nữ xách theo hộp đựng thức ăn đưa cơm tối tới. Ngân Linh và Tứ Thanh bày thức ăn xong cũng liền đi xuống. Triệu Trinh cùng Chu Tử yên yên tĩnh tĩnh ăn một bữa cơm tối. Lúc ban đêm, bên ngoài nổi lên gió lớn, cuồng phong lay động rừng trúc trước Tiểu lâu Thanh Trúc, phát ra âm thanh "xào xạt xào xạt", khiến người ta có cảm giác run rẩy rùng mình. Địa Long trong Tiểu lâu Thanh Trúc phát huy tác dụng, trong phòng Chu Tử vô cùng thoải mái ấm áp. Trên giường đắp một cái chăn dầy, Chu Tử vẫn thoải mái, Triệu Trinh lại bị nóng mà cả người đầy mồ hôi. Chu Tử quyết định đứng dậy xếp chăn dầy lại, ôm chăn mỏng trải ra, đắp lên trên người Triệu Trinh. Hai người thân mật thắm thiết nằm song song trên giường. Triệu Trinh không nói chuyện nhiều, Chu Tử thao thao bất tuyệt kể lể như trẻ con, ví như nếu sanh nữ hài tử nên làm gì, nếu sanh con trai nên làm gì .... Triệu Trinh lẳng lặng lắng nghe, lát sau chợt cầm tay Chu Tử lên, đặt lên nơi đó trên bụng mình. Chu Tử mò tới vật cứng rắn nóng hổi kia, cũng không nói đâu đâu nữa, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn thiếp. . . . . ." Có lẽ bởi vì trong phòng quá nóng, mặt của Triệu Trinh như hơi ửng hồng dưới ánh đèn: "Hứa đại phu nói rồi, qua ba tháng, cẩn thận một chút sẽ không sao." Thật ra nguyên văn lời của Hứa Văn Cử đại phu là ——"Vương Gia trẻ tuổi khí thịnh, lại chỉ có một mình Chu phu nhân, tinh lực không khỏi hết sức dư thừa. Thật ra thì phụ nữ có thai quá ba tháng, chỉ cần khống chế cường độ, cũng không sao." Chu Tử không khỏi mỉm cười, ánh mắt chứa ý cười nhẹ nhàng nhìn Triệu Trinh, chậm rãi nằm xuống nói: "Vậy chàng phải hôn thiếp trước!" Triệu Trinh ngồi dậy, cúi người hôn đôi môi đầy đặn của Chu Tử. Cảm thấy mềm mại ươn ướt, không khỏi hôn sâu hơn. Bên ngoài gió thổi cành khô lá úa "rầm rào" vang dội, bên trong màn tiếng khung giường chấn động tuôn rơi. Giữa ý loạn tình mê Chu Tử không khỏi rên rỉ ra tiếng, bị Triệu Trinh hôn đôi môi chặn lại. Dưới cảm giác khó kìm lòng, hai chân dài trắng nõn của Chu Tử quấn lên eo thon của Triệu Trinh, hai cánh tay vươn về trước ôm lấy cổ Triệu Trinh. Mặc dù Triệu Trinh vẫn muốn buông thả chính mình, nhưng vì biết nàng có thai, vẫn có chút khắc chế, không điên cuồng phóng túng trên giường giống thường ngày. Lúc này hắn nhìn chằm chằm Chu Tử, phía dưới cảm nhận được Chu Tử co bóp rung động, không khỏi nhắm mắt lại, hết sức khống chế mình đẩy mấy chục cái, cuối cùng trong tiếng nức nở nghẹn ngào của Chu Tử mà đánh trống thu binh. Sau khi xong chuyện, Triệu Trinh nghiêng người ôm Chu Tử vào trong ngực, để nàng đưa lưng về phía mình, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng nhô ra của Chu Tử. Đây là nữ nhân của hắn, nơi này là đứa con của hắn. Mình nhất định sẽ còn sống trở về! Ngày hôm sau, giờ dần, Triệu Trinh liền đứng dậy rời đi. Sau khi đưa Triệu Trinh rời đi, Chu Tử lại ngủ thêm một giấc. Lúc Chu Tử rời giường, Hồ ma ma vào, gọi bọn Ngân Linh ra ngoài trước, sau đó mới nói với Chu Tử: "Phu nhân, lý ra lão bà ta không nên nói, nhưng không nhịn được mà phải nói, các người còn trẻ tuổi không biết, mang thai mà sinh hoạt vợ chồng sẽ không có lợi cho thai nhi đâu!" Chu Tử bị bà nhắc nhở mà mặt đỏ ửng. Nàng biết Hồ ma ma thật trung thành với Triệu Trinh, cũng là suy tính cho mình, cho nên chỉ đành đỏ mặt gật đầu một cái, nói: "Biết rồi, về sau sẽ không thế nữa, ma ma." Dù sao lần này sợ là Triệu Trinh sẽ đi một hai năm, chờ hắn trở về bảo bảo đã sớm được sinh ra hơn nữa còn chạy khắp nơi rồi. Hồ ma ma chính là muốn nghe câu bảo đảm này của nàng, vì vậy cũng rất hài lòng rời đi. Dĩ nhiên, sau này bà phát hiện bảo đảm này của Chu Tử quả thật thối lắm. Đây là chuyện sau này, không đề cập tới nữa. Lúc Chu Tử ở trong tiểu lâu Thanh Trúc nhận sai với Hồ ma ma, Triệu Trinh đang đứng trên đài điểm tướng ở giáo trường lớn, thật kích động nhìn về phía binh lính mà nói chuyện, giọng của hắn thông qua thiết bị phóng đại đặc biệt truyền ra ngoài, vang dội cả giáo trường lớn: ". . . . . . Hai mươi năm trước, Ô Thổ quốc thừa dịp Đại Kim nội loạn, ngang nhiên xâm lấn, chiếm lĩnh lãnh thổ Bắc Cương rộng lớn của Đại Kim quốc ta, gây ra cảnh trăm họ lầm than cho Đại Kim ta, quốc gia bị xâm lược, đất đai bị chiếm đoạt, nữ nhân bị cướp đi, vô số dòng họ không người kế thừa mà biến mất." Triệu Trinh toàn thân mặc nhung trang (quân phục), mũ chiến đấu màu vàng loang loáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, khôi giáp màu xanh tối lóe khí lạnh lẫm liệt, mắt phượng vô cùng tuấn mỹ giống như Chiến thần trăm trận trăm thắng: "Hiện tại, đại binh Ô Thổ quốc lại một lần nữa tiếp cận, Đại Kim Quốc chúng ta lại một lần nữa nguy trong sớm tối. Các ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn quốc gia mình bị xâm lược sao? Các ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn đất đai mình bị chiếm đoạt sao? Các ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn nữ nhân của mình bị cướp đi sao? Các ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn đời sau của mình phải thay tên đổi họ mà đoạn tự tuyệt tôn sao?" (LPH: giống Hịch tướng sĩ quá ^^) Ý chí chiến đấu của binh lính bị kích thích, nắm quyền đồng thời hô to: "Chúng ta không muốn!" Triệu Trinh không ngừng cố gắng, giọng nói càng dõng dạc hơn: "Các ngươi muốn làm Tướng quân không? Các ngươi muốn lập tức Phong Hầu không? Các ngươi muốn đất phong ngàn dặm không?" "Muốn!" "Vậy thì dũng cảm tác chiến, đánh cho Ô Thổ lui về hang ổ của bọn chúng!" "Đánh bại Ô Thổ quốc! Đánh bại Ô Thổ quốc! Đánh bại Ô Thổ quốc!" Trong giáo trường khổng lồ, bốn mươi vạn binh lính hô to giống như sóng thần núi sập cuốn lấy tất cả. Đứng trên đài điểm tướng, Triệu Trinh cũng dùng sức nắm quyền. Trận chiến này, hắn nhất định phải thắng lợi!