Ngủ một giấc cực kỳ sảng khoái, lúc Triệu Trinh tỉnh lại đã phát hiện Chu Tử đang cầm một quyển sách dựa vào đầu giường nhìn mình. Hắn không khỏi thực kiêu ngạo: Chu Tử thật yêu ta rất nhiều a, ngay cả dáng vẻ khi ngủ của ta, nàng cũng nhìn mãi không chán. Kỳ thật, nãy giờ Chu Tử vẫn luôn chăm chú đọc quyển sách bìa vàng đang cầm trong tay kia, chẳng qua ngẫu nhiên ngó qua nhìn Triệu Trinh một cái, đúng lúc hắn tỉnh giấc mà thôi. Nhìn thấy Triệu Trinh tỉnh lại, Chu Tử vội đặt sách qua một bên, cười nói: "Chàng đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Triệu Trinh vừa mới tỉnh giấc, mắt phượng mơ màng, môi đỏ mọng hé mở, ngơ ngác nhìn Chu Tử. Nhìn bộ dạng đáng yêu này của hắn, tim Chu Tử nhảy bang bang trong lồng ngực, vội đứng lên. Triệu Trinh giữ tay nàng lại. Chu Tử rõ ràng là đã thức dậy từ lâu, tóc mai đen bóng như mây, da thịt trắng nõn trong suốt ửng hồng, đôi mắt như nước hồ thu ẩn dưới làn mi rậm xinh đẹp, đang mím môi nhìn mình. Triệu Trinh nhìn Chu Tử, nhất thời cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Hắn nhắm mắt lại, vươn tay cánh tay kéo Chu Tử lại, ôm vào trong ngực. Chu Tử đầu tiên nằm cùng hắn một lát, sau đó mới hỏi nói: "Chàng đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Triệu Trinh kề sát mặt lên mặt nàng, nhẹ nhàng cọ xát — đây là điều hắn lén học được từ tiểu Thế tử! Ma sát như vậy lại rất thoải mái, tê tê dại dại như bị điện giật. Rất nhanh, tiểu huynh đệ của Triệu Trinh lại bắt đầu lỗ mãng ngóc dầu dậy. Chu Tử gắng gượng, giúp hắn một chút. Hai người ở trên giường triền miên nửa ngày, cuối cùng Triệu Trinh cũng không dám làm đến bước cuối cùng — Hứa đại thần y chưa cho phép, hắn kiên quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không quên cuộc sống vĩ đại lý tưởng của mình là cùng Chu Tử sinh một đám con trai. Lúc Triệu Trinh rửa mặt, Chu Tử lệnh cho nhóm Thanh Châu dọn điểm tâm cho Triệu Trinh, chỉ đơn giản là cháo trắng rau dưa mà Triệu Trinh thích ăn. Ăn xong điểm tâm, Triệu Trinh hỏi thăm tiểu Thế tử, mới biết thì ra đã nhanh đến buổi trưa, tiểu Thế tử đã đến chỗ Thái phi từ lâu. Triệu Trinh ở Ngoại thư phòng vội vàng tiến hành sự nghiệp lớn lao là tăng cường hỏa dược trên chiến trường của hắn, cũng đã hai ba ngày không về nội viện rồi. Phủ Nam An vương này thật sự quá lớn, hắn cảm thấy từ Ngoại thư phòng đến Diên Hi cư, phải tốn nửa canh giờ chạy về, lại tốn thêm nửa canh giờ chạy đi, thật sự là quá lãng phí thời gian quý báu của hắn; hơn nữa, trước mắt tình trạng của thân thể Chu Tử không thể chịu đựng nổi một gã quá dễ động dục như hắn ở bên cạnh, cho nên việc bận rộn ở Ngoại thư phòng quả thật là một công đôi việc. Chẳng qua tạo thành hậu quả là hắn cũng không đến chính viện thỉnh an Cao Thái phi, cho nên Triệu Trinh nghĩ thừa lúc bây giờ đang rảnh rỗi nên qua đó thăm hỏi một chút. Chu Tử lấy lễ phục Thân vương cho Triệu Trinh, hầu hạ hắn mặc vào. Những lần trước Triệu Trinh đều mặc thường phục, hôm nay đi thỉnh an mẫu thân, tự nhiên muốn long trọng một chút. Triệu Hùng đứng chờ ở cửa nội viện Diên Hi cư, Triệu Anh và Triệu Dũng đã vào doanh trại làm Hiệu úy, Triệu Tráng cùng Ngân Linh bị trắc phi phái đến Vân Mông Sơn, hiện tại hắn chính là người đắc dụng nhất bên cạnh Vương gia và trắc phi. Triệu Trinh và Chu Tử, hai người một trước một sau đi phía trước, Triệu Hùng mang theo bốn gã sai vặt cùng tứ Thanh đi theo ở phía sau. Đến cửa chính viện, Triệu Trinh không lập tức đi vào, mà hỏi ma ma trực cửa: "Hôm nay Thái phi có khách sao?" Vị ma ma kia vội thưa: "Bẩm Vương gia, là phu nhân của Chu tham tướng và phu nhân của Kim Tổng binh đến đây thỉnh an Thái phi." Vừa nghe đến hai cái tên này, Triệu Trinh khẽ cau mày, rất khó nhận ra, nói với Chu Tử: "Nàng cũng chưa đến Ngoại thư phòng xem thành quả đêm qua của ta đâu, hẳn là rất muốn đi xem một chút nhỉ?!" Chu Tử yên lặng nhìn hắn một cái, cũng không nói gì. Nàng đối với mấy thứ thuốc nổ rồi máy móc rồi truyền lực rồi góc độ gì gì đó, tất cả đều không có hứng thú, một chút cũng không đâu! Nhưng nhìn vẻ mặt Triệu Trinh hứng trí bừng bừng, Chu Tử dĩ nhiên không nỡ nói không, nàng trái với lương tâm nói: "Đương nhiên rồi!" Triệu Trinh rất vui, hắn thật lòng thích những thứ đó, nên mới tự tay tạo thành, nhưng bởi vì nguyên nhân phải giữ bí mật, hắn quả thật không thể tùy tiện chia sẻ với người khác, ngoại trừ Chu Tử — Chu Tử là người gần gũi với hắn nhất, dĩ nhiên cái gì cũng phải chia sẻ! Nghĩ đến việc lát nữa Chu Tử sẽ biểu hiện vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ mình, miệng sẽ thao thao bất tuyệt sùng bái mình không thôi, tâm tình của Triệu Trinh thực khoái trá. Mặc dù trên mặt Triệu Trinh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng từ trong ánh mắt nhìn ra vẻ khoái trá của hắn, trong lòng Chu Tử cảm thấy có thể khiến cho Triệu Trinh vui vẻ, thì mình nói vài câu trái lương tâm thì có là cái gì đâu! Triệu Trinh sợ Chu Tử mệt, kêu Chu Tử ngồi trên nhuyễn kiệu, kiệu phu nâng nhuyễn kiệu đi theo phía sau hắn, thẳng hướng Ngoại thư phòng. Đến Ngoại thư phòng, Chu Tử vốn sợ mình gặp nam nhân bên ngoài sẽ không tiện, ai ngờ Triệu Trinh thường ngày luôn chú trọng việc này, hôm nay ngược lại rất vô tình nói: "Đừng bận tâm!" Chu Tử xuống kiệu, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới hiểu được Triệu Trinh không lừa mình, quả thật là không cần lảng tránh — người ở bên trong đều bị trận nổ ầm ầm của Vương gia đêm qua dọa cho chạy hết, tất cả đều dời đến đông Thiên Viện ở rồi. Ngoại thư phòng vốn là một cái lục viện (*) thật lớn, Triệu Trinh một mình chiếm chủ viện, dùng để nghị sự, tiếp khách, nghỉ tạm chờ. (* tương tự như tứ viện, nhưng có 6 gian) Mặt khác, những thân tín không mang gia theo quyến của hắn cũng có không ít người ở tại Ngoại thư phòng này. Cùng ở tại chủ viện với hắn là những người tâm phúc nhất, ví như đám người Hồ Phi Đồng trước kia, hiện tại là đám người Khưu Thanh Nguyên; một tòa viện khác ở phía sau là nơi ở của Hứa đại phu và Hầu đại phu cùng với các mưu sĩ môn khách nhất đẳng linh tinh.... Trước kia lui tới Ngoại thư phòng đều là nam tử, Chu Tử cũng từng tới đây một lần cùng Triệu Trinh, là thừa dịp lúc đêm tối vắng người mà đến, bình thường nếu nàng cần gì đều sai nhóm Triệu Hùng chạy qua đây truyền lời, còn mình chưa bao giờ tự mình lại đây. Nơi này vốn là một nơi đông người náo nhiệt, hiện tại đã biến thành nơi tường đổ gạch rách ngói nát; thì ra Chu Tử đã tới phòng thiết kế bị mất một bên tường, rốt cuộc không còn được gọi là mật thất nữa; cây cỏ, tường vôi trắng, bức ảnh bích (*) trong sân của Ngoại thư phòng biến thành một đống đổ nát tan tành ngã trên mặt đất... (* bức tường xây làm bình phong ở cổng.) Chu Tử nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lòng kinh hãi, vội quay lại kiểm tra thân thể Triệu Trinh. Triệu Trinh bị nàng ở trước mặt mọi người sờ soạng vài cái, lúc này mới đỏ mặt thấp giọng nói: "Ta không sao!" Tâm tình treo ngược của Chu Tử lúc này mới thả lỏng xuống, khẽ sẵng giọng: "Sao không nói sớm!" Lại nhíu mày nói: "Việc này cũng quá nguy hiểm! Có thương vong không?" Triệu Trinh cười nói: "Bọn ta bắn vào khu đất trống trong viện, bởi vì là nửa đêm, nên không có ai thương vong, chỉ là khiến bọn chúng sợ chết khiếp, ngay cả người luôn chú trọng dáng vẻ nhất là Hứa đại phu cũng chỉ mặc tiết khố chạy đến!" Chu Tử nghĩ đến trường hợp chật vật lúc ấy, cũng thấy buồn cười, đưa mắt nhìn Triệu Trinh một cái, nói: "Tiến hành thế nào rồi ạ?" Triệu Trinh cho mọi người lui hết, lúc này mới nói: "Trên cơ bản đã thành công, chỉ là tầm bắn không đủ xa, còn phải tiếp tục nghiên cứu!" Chu Tử nhìn vẻ mặt khó có thể ức chế hưng phấn của hắn, bỗng nhiên có dự cảm xấu: "Đừng nói là chàng sẽ đến ngoài thành Nhuận Dương tiến hành thí nghiệm đó?" Triệu Trinh liền ôm lấy Chu Tử, xoay người hôn lên trán nàng một cái, lúc này mới nói: "Nàng đoán đúng rồi, ta đã sai người bắt đầu đắp một sân thí nghiệm ở rìa phía bắc của đầm lầy Vân Trạch, qua mấy ngày nữa sẽ đến đó, tranh thủ trở về trước giao thừa!" Chu Tử ngẩn người, hỏi tiếp nói: "Thí nghiệm thành công rồi sao, có tính toán gì không?" Triệu Trinh nhất thời kích động, liền nói nhiều một chút: "Đông Xu quốc cùng Đại Kim ta luôn tranh giành lãnh thổ, gần đây tân hoàng mới đăng cơ, bộ dạng chúng kiêu ngạo phách lối, đẩy biên giới vào sâu trong lãnh thổ Đại Kim ta ba mươi dặm..." Hắn nhìn Chu Tử, bỗng nhiên không nói nữa, cứ thế mà gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng. Triệu Trinh sợ Chu Tử không có hứng thú. Chu Tử ý thức được, có lẽ nàng và Triệu Trinh lại phải xa nhau một khoảng thời gian. Nàng muốn oán giận, muốn khóc lóc om sòm, muốn... Nhưng mà, cái gì nàng cũng không thể làm. Chu Tử biết, làm một Thống soái đội quân, đây là trách nhiệm của Triệu Trinh. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng. "Sáng giao chiến động mây chiêng trống, Tối gối đầu yên ngọc ngủ an" (1), là cuộc sống mà Triệu Trinh yêu thích; "Đánh trăm trậm rách toe áo giáp, Trong vòng vây binh tụ thành Nam" (2), là cảnh tượng có thể kích thích tâm huyết của Triệu Trinh; "Cưỡi binh xa, dẫm nát núi Hạ Lan" (3), là giấc mộng trong cuộc đời này của Triệu Trinh...... Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, nhưng cũng là một nữ nhân yêu Triệu Trinh, nàng sẽ không vì bản thân mình, mà bắt buộc hắn thay đổi; hơn nữa, nàng cũng không có khả năng. Chu Tử nhìn Triệu Trinh như cây Ngọc đón gió, sải bước đi phía trước, trong lòng có chút bi thương. Chu Tử đi theo sau lưng Triệu Trinh khí phách hiên ngang, nàng trầm mặc khác thường. (1) Trích trong bài thơ "Tái Hạ Khúc" kỳ 1 của Lý Bạch. (2) Trích trong bài thơ "Tòng quân hành" của Lý Bạch. (3) Trích trong bài thơ "Mãn Giang hồng" (sông máu) của Nhạc Phi.