Chu Tử vui vẻ phấn chấn nằm nghiêng người trên tháp, bên tai vẫn tự động vang đi vang lại hai lời hứa của Triệu Trinh: "Sinh đủ hai đứa con trai, đời này ta sẽ không nạp nữ nhân khác; sinh đủ ba đứa con trai, ta sẽ đưa nàng lên làm chính thất, làm Vương phi"! Xem ra, Triệu Trinh sắp phải thực hiện lời hứa thứ nhất rồi! Chu Tử quả thực là hả hê hí hửng đến không còn đúng mực nữa, nàng nằm trên tháp, hai cái đùi quấn lại lắc lư rung qua rung lại, không ngừng lại được. Sung sướng một hồi, Chu Tử phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới một tình huống khác: nếu mình sinh con gái thì sao? Sau khi Hứa đại thần y rời đi, Triệu Trinh vẫn đứng trước án thư trong Nội thư phòng, đôi mắt phượng trầm tĩnh như nước khẽ nhếch lên, nhìn cửa sổ đóng thật chặt. Ngoài cửa sổ là một khóm trúc vàng khô, nếu mắt Triệu Trinh có khả năng nhìn xuyên thấu, Chu Tử còn có thể đoán là hắn đang ngắm nhìn trúc trong Mai Lan Trúc Cúc, nhưng Triệu Trinh rõ ràng là không có khả năng đó, như vậy nhất định là hắn đang suy nghĩ, hơn nữa còn đang suy nghĩ một chuyện rất rối rắm. Chu Tử trong lòng trầm xuống: chẳng lẽ Triệu Trinh hối hận? Nàng đi đến sau lưng Triệu Trinh, dùng sức xoay Triệu Trinh hướng về phía mình. Ai ngờ Triệu Trinh gầy thì có gầy thật, nhưng cơ bắp, sức lực, cái gì cũng không thiếu. Chu Tử xoay được một lát, thấy Triệu Trinh vẫn đang cau mày trầm tư, không để ý đến mình. Vì vậy nàng phát huy tinh thần "núi không dựa vào ta, ta liền vui vẻ dựa vào núi", cởi đai lưng của Triệu Trinh xuống, vén áo khoác của Triệu Trinh lên, sau đó hai móng vuốt nóng hầm hập đánh úp đến trước ngực Triệu Trinh, không ngừng ve vuốt. Triệu Trinh ánh mắt nhìn cửa sổ, nhưng tâm tình lại bay đến nơi trời xanh thăm thẳm, đất rộng mênh mông ở nơi Thảo nguyên rộng lớn, hắn một thân quân trang cưỡi tuấn mã dẫn đầu một đám nhi tử cũng mặc quân trang như hắn, như sói như hổ, như gió bay chớp giật, vút qua thảo nguyên, ghìm cương ngựa nhìn ra núi tuyết xa xa nơi phía đường chân trời, quả nhiên trong lòng thật thoải mái, đây mới đúng là "Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh" a! (Anh em cùng đánh hổ, cha con cùng ra trận.) Triệu Trinh đang mơ màng, thân thể lại truyền đến từng trận khoái cảm, hắn bị quấy rối lập tức thanh tỉnh lại, cách lớp y phục bắt được móng vuốt bép mập của Chu Tử đang tàn sát bừa bãi trước ngực mình, từ từ rút ra. Nhìn Chu trắc phi Chu Tử này có thể sinh cho mình nhiều đứa con trai như sói như hổ, trên mặt Triệu Trinh nở nụ cười dịu dàng hiếm có nhất đời hắn: "Chu Tử, ta biết nàng hiện giờ muốn ta, nhưng hiện tại thật sự không được, ít nhất phải đợi ba tháng sau thai nhi ổn định đã rồi hãy nói!" "Chàng nghĩ đi đâu vậy!" Chu Tử nhanh chóng rút tay ra, "Thiếp chỉ muốn hỏi chàng một chuyện!" Triệu Trinh mỉm cười nhìn Chu Tử, chờ đợi câu tiếp theo. Chu Tử muốn mở miệng hỏi, lại sợ Triệu Trinh tức giận, ngại mình miệng quạ đen. Ở triều Đại Kim, mọi người trọng nam khinh nữ đến đáng sợ, nàng thật lo lắng Triệu Trinh cũng... Nhưng mà, không hỏi ra, buổi tối Chu Tử ngủ không yên a! Cuối cùng, rốt cục Chu Tử cũng lấy hết dũng khí, băn khoăn hỏi: "Vương gia của thiếp à, nếu trong bụng thiếp là nữ nhi, lời hứa của chàng có tính không?" Triệu Trinh thoáng kinh ngạc, nghĩ một chút rồi nói: "Đương nhiên phải tính! Dù sao sau khi sinh nữ nhi, nàng còn phải sinh tiếp, sinh đến khi nào có con trai thứ mới thôi!" Chu Tử thực vui mừng: "Thật sao?" "Đương nhiên là thật!" Triệu Trinh không chút do dự, "Bất quá nữ nhi sớm muộn gì cũng là của người ta, đến nhà chồng là phải chịu khổ, cho nên nhất định phải nuông chiều a!" Chu Tử nghe lời nói như ông cụ non của Triệu Trinh, trợn to mắt nhìn hắn, một câu cũng không thốt ra được. Triệu Trinh lại mơ màng một lần nữa, bèn nói với Chu Tử: "Sắp đến giờ Dậu rồi, chúng ta đi thăm mẫu thân và tiểu Thế tử thôi!" Chu Tử gật gật đầu. Hai người một trước một sau ra khỏi Diên Hi cư. Đám gã sai vặt chờ ở ngoại viện Diên Hi cư và tứ Thanh đang ở trong phòng Trị sự, còn chưa biết chuyện Chu trắc phi lại mang thai, nhìn thấy Chu trắc phi không mất một cọng tóc nào, êm đẹp bước theo Vương gia ra khỏi nội viện Diên Hi cư, mọi người đều cảm xúc sôi sục không kềm chế được: Chu trắc phi này thật lợi hại a, cư nhiên lại có thể hàng phục được cơn giận của Vương gia bụng dạ nham hiểm, nóng nảy dễ giận, mọi người thật sự rất sùng bái a! Kiêng dè Chu Tử đang mang thai, Triệu Trinh đi rất chậm, vẫn luôn bảo trì một khoảng cách không xa một trước một sau với Chu Tử. Mùa đông hiu quạnh, bước đi trong phủ Nam An vương, Triệu Trinh nảy sinh một cảm giác như đang tản bộ cùng Chu Tử, quay đầu lại nhìn Chu Tử một cái, thấy dáng vẻ nàng cũng đang rất nhẹ nhàng thoải mái. Triệu Tráng Triệu Hùng cùng tứ Thanh theo sau ở phía xa xa. Đến khúc quanh trước mặt, vừa cùng Chu Tử rẽ vào chỗ ngoặt, Triệu Trinh liền kéo tay Chu Tử, nắm tay nàng đi chầm chậm về trước. Chu Tử rất kinh ngạc, bình thường Triệu Trinh sẽ không biểu diễn màn ngọt ngào trước mặt người khác. Đi được một lát, Triệu Trinh đột nhiên buông tay nàng ra, đi lên trước để nàng thụt lùi lại sau. Chu Tử thoáng chốc hiểu rõ, quay đầu lại, thì ra đám người Triệu Hùng đã vượt qua khúc quanh, đang đuổi theo phía sau. Chu Tử đi phía sau lưng Triệu Trinh, nhìn bóng lưng thon dài của Triệu Trinh ở phía trước, không tự chủ được mà nở nụ cười. Lúc bọn họ đi đến chính viện, Cao Thái phi vẫn chưa dùng bữa tối, đang cùng Nhũ Yến trông chừng Bánh Bao Nhỏ đang nằm sấp chơi đùa trên chiếc giường La hán dựng trước cửa sổ trong phòng khách! Nhìn thấy Triệu Trinh và Chu Tử đi tới, Cao Thái phi thật cao hứng, nói với Chu Tử: "Sáng nay ta cho người thu dọn vài thứ, vậy mà đến bây giờ con mới đến!" Bà vừa vươn tay ôm tiểu Thế tử đang nhao nhao muốn thử leo xuống giường, vừa gọi Hoàng Oanh: "Đem mấy thứ đã chuẩn bị buổi sáng lại đây!" Hoàng Oanh nhanh chóng cầm một cái hộp trang sức đi ra. Cao Thái phi bảo Triệu Trinh ôm tiểu Thế tử: "Con và con trai con bồi dưỡng chút tình cảm đi!" Bởi vì còn đang đắm chìm trong ảo tưởng "cha con cùng ra trận" tuyệt vời, nên Triệu Trinh hôm nay đặc biệt kiên nhẫn với Triệu Tử, vừa chơi cùng con trai, vừa thầm nghĩ đến lão Nhị trong bụng Chu Tử, bộ dạng sẽ giống mình, hay giống Chu Tử nhỉ. Giống mình, nhất định sẽ cao lớn uy mãnh; giống Chu Tử, nhất định là tuấn tú nho nhã! Triệu Trinh rất tự tin. Hắn chăm chú nhìn Triệu Tử, phát hiện Triệu Tử thật giống mình, phát hiện này khiến hắn càng yêu Triệu Tử hơn, thừa dịp không ai chú ý, cúi người hôn trộm lên mặt Triệu Tử một cái. Cho tới bây giờ Triệu Tử đều được mỹ nữ thơm ngào ngạt hôn mình, lần đầu tiên bị phái nam hôn, không khỏi vô cùng phản cảm, cánh tay nhỏ phì phì "Bộp" một tiếng thật vang, đánh vào mặt cha bé – Triệu Trinh. Triệu Trinh bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị, bị con trai đánh một bạt tai, rất buồn bực, cảm thấy nhi tử mình thật sự là an gia trời sinh đối đầu với mình. Hắn gọi Nhũ Yến, kêu Nhũ Yến trông nom Triệu Tử, hắn đi qua một bên ngồi uống trà. Bên này Cao Thái phi đang lôi từng món từng món trang sức trong rương ra, lôi ra hết những món đồ trang sức trâm cài chế từ vàng bạc ngọc ngà, bày ra cho Chu Tử xem: "Những thứ này đều là do ta và Hoàng Oanh cùng chọn lựa, rất thích hợp với con!" Lại nói: "Cây trâm cho Tích Trân kia, là cái mà lúc bà ngoại Tích Trân còn sống rất thích luôn muốn có, nhưng lão nhân gia lại ban cho mẫu thân của ta..." Lúc này Chu Tử đã phát hiện Cao Thái phi đều đem những thứ quý giá bà tích trữ đã rất lâu cho mình, nhất thời ngạc nhiên, cảm giác thực ngượng ngùng, vội nói: "Thái phi ngài để trâm lại mà dùng đi, thiếp thân có..." "Con có là của con, đây là tâm ý của ta!" Cao Thái phi ngắt lời Chu Tử, bà kéo một ngăn kéo ra, lấy ra vài món trang sức, đưa từng cái cho Chu Tử xem: "Cái này là trâm vàng khảm ngọc, lúc vào cung mẫu thân cho ta; cái này là trâm Phượng bạch ngọc, năm ấy mười sáu tuổi, tiên hoàng ban cho ta; cây trâm Song Phượng này, là Thái hậu ban thưởng trước lúc phong phi; cây trâm Phượng vàng ngậm chuỗi ngọc này, là sau khi phong Quý phi, tiên hoàng ban cho ta; cây trâm vàng mã não hình Phật thủ này, là lần đầu tiên Trinh Nhi đánh thắng trận hồi kinh yết kiến, tặng cho ta......" Cao Thái phi nói liên miên một hồi, bà luôn luôn ngắn gọn, cực ít khi nói chuyện như vậy. Ngồi bên cạnh lắng nghe, Chu Tử mắt ửng đỏ, cái mũi có hơi cay cay. Nàng biết, những thứ trâm cài trang sức này, đối với Cao Thái phi mà nói, là tượng trưng cho mỗi hồi ức đẹp nhất, vui vẻ nhất, đáng giá nhất, trôi qua như nước chảy thoi đưa; là tượng trưng cho những người quan trọng nhất trong cuộc đời bà... Mà tất cả những thứ quý giá này bà đều đưa hết cho mình, vậy mà ban nãy mình còn hoài nghi dụng tâm của bà.... Chu Tử không nói lời cảm tạ, chỉ bước lên trước, chạm nhẹ vào Cao Thái phi, cười nói: "Thái phi thưởng cho con, con đều nhận hết! Ngày mai thiếp thân cùng Thái phi đến phường Diên Khánh chọn một vài kiểu dáng mới nhất đi!" Cao Thái phi cũng cười: "Đến lúc đó một lượng bạc ta cũng không mang theo, xem con sẽ làm thế nào!" Chu Tử đáng yêu tròn xoe hai mắt, nhỏ giọng nói: "Thái phi nương nương, nói cho ngài một bí mật, ngài cũng đừng nói cho con trai ngài biết nha!" Nàng kề sát vào lỗ tai Thái phi, rì rầm: "Thiếp thân có thật nhiều thật nhiều ngân phiếu đó, Vương gia cũng không biết bao nhiêu đâu!" Thái phi cũng thích thú nói: "Phải không? Vậy ngày mai ngươi cùng Trinh Nhi đến đây dùng đồ ăn sáng, sau đó hai ta cùng đến phường Diên Khánh!" Triệu Trinh tập võ nhiều năm, thính lực tuyệt cao, thuận miệng liền tiếp một câu: "Mẫu thân, sợ là hai người không đi được!" Cao Thái phi vội hỏi: "Làm sao vậy?" Triệu Trinh mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng khóe miệng nhếch lên tiết lộ cảm xúc của hắn: "Chu Tử lại mang thai rồi!"