Đến cửa ngoại viện Diên Hi cư, Triệu Trinh không thèm quan tâm Triệu Tử – đang vươn cánh tay béo, giương đôi mắt phượng trông mong nhìn Chu Tử, lệnh cho Ngân Linh và nhũ mẫu: "Đưa tiểu Thế tử đến chỗ Thái phi nương nương đi!"
Ngân Linh lên tiếng đáp "Dạ", trước khi đi còn nhìn lén Chu trắc phi một cái, phát hiện Chu trắc phi đang cúi đầu, mí mắt sưng đỏ, mặt ủ mày chau không nói được một lời, đang đứng bên cạnh Vương gia.
Ngân Linh luôn rất đồng tình với Chu trắc phi, người lúc nào cũng bị Vương gia áp bức, chưa bao giờ vùng lên thành công.
Đồng tình thì đồng tình thế thôi, nhưng dưới uy nghiêm của Vương gia, nàng cảm thấy vẫn nên đưa tiểu Thế tử đến chỗ Thái phi nương nương trước thì hơn, đừng để Thái phi biết được Chu trắc phi lần này rời nhà trốn đi thì quan trọng hơn, vì thế liền nhún người chào Chu Tử một cái, rồi dẫn nhũ mẫu ôm theo tiểu Thế tử đi đến chính viện.
Mặt trời mùa đông, cho dù khí trời rất đẹp, thì cũng chỉ là một quả cầu lửa tái nhợt không có nhiệt lượng, uể oải chiếu xuống nhân gian, cũng như trạng thái lúc này của Chu Tử vậy.
Đại môn nội viện Diên Hi cư đóng chặt, đám thân vệ và sai vặt của Vương gia đều chờ ở ngoại viện, tứ Thanh cũng đến phòng Trị sự. Không được Vương gia cho phép, không ai dám tự tiện tiến vào nội viện. Tất cả mọi người đều âm thầm lo lắng cho Chu trắc, chỉ hy vọng Vương gia nể tình tiểu Thế tử, đừng có tra tấn Chu trắc phi thái quá.
Triệu Trinh bước vào Nội thư phòng, Chu Tử theo sát phía sau đi vào.
Ngồi vào chỗ của mình, Triệu Trinh rung chuông vàng, sai người mang nước ấm và khăn mặt tới.
Chu Tử dùng nước ấm rửa mặt xong, mí mắt rốt cục cũng khôi phục được một chút. Nàng thu dọn mấy thứ này xong, mặt ỉu xìu ngồi xuống đối diện Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngồi trên ghế dựa trong Nội thư phòng, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên tay vịn của ghế dựa, mắt phượng lạnh thấu xương nhìn Chu Tử chằm chằm. Chu Tử ngồi trên tháp đối diện hắn, cúi đầu không nói được một lời.
Triệu Trinh chăm chú nhìn Chu Tử một hồi, thấy Chu Tử cúi đầu không nói gì, hắn cảm thấy khí thế của mình đã hoàn toàn áp đảo Chu Tử, lúc này mới hỏi: "Nói đi, vì sao muốn rời nhà trốn đi?"
Trên đường về Chu Tử bị hắn dọa sợ, ngồi trong xe ngựa thấp thỏm không yên, suy đi nghĩ lại, lúc này cũng đã khôi phục lý trí, cảm thấy tuy rằng vốn làm mình chuyện để ý để hắn quan tâm, muốn làm nũng, ngu ngốc náo loạn một trận, đồng thời đúng lý hợp tình mà công khai lên án Triệu Trinh. Nhưng vì ảnh hưởng mà Triệu Trinh xây dựng từ xưa tới nay cộng thêm nỗi sợ khiếp đảm của mình, diễn một màn ngu ngốc hồ đồ, rời nhà trốn đi thành trò cười, lập tức từ chủ động biến thành bị động, sợ là kết quả sẽ không có gì tốt rồi.
Thôi, đánh liều một phen vậy! Nàng lí nhí: "Ai bảo chàng lén lút gặp người khác!"
"Ta? Lén lút gặp người khác?" Triệu Trinh hết hồn, ngón tay thon dài chỉ vào mặt mình, "Nàng xác định là đang nói ta?" Hắn tức giận muốn nhảy dựng lên mà: Ta là quân tử quang minh lỗi lạc cỡ nào, sao lại đi làm cái việc cẩu thả kia chứ?
Chu Tử nhìn hắn dám làm không dám nhận, mắt sưng đỏ, ngẩng đầu trừng mắt với hắn: "Buổi trưa chàng ở đâu? Hẹn hò với ai sau hoa viên hả?" Nàng phẫn nộ: "Trưa nay đã muốn tính chuyện chung thân ở sau hoa viên rồi, bước tiếp theo có phải nên Phụng chỉ thành hôn, bên nhau cả đời không!"
Triệu Trinh giận quá hóa cười, nói: "Người Vương Tích Trân phải gả là Tham tướng Chu Lang của ta, nàng ăn phải dấm chua với nhầm người à!"
"Chu Lang?" Chu Tử hồ nghi nhìn Triệu Trinh, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Triệu Trinh đỡ trán. Hắn biết Chu Tử cực kỳ ghen tuông, không ngờ lại đến mức này a.
Chu Tử biết cái gã Triệu Trinh này, vịt chết mà còn cứng mỏ, thà là không nói lời nào, chứ không bao giờ nói dối. Nếu hắn đã nói như vậy, vậy chứng tỏ là mình đã hiểu lầm. Dáng vẻ nổi sùng của Chu Tử lập tức biến mất, rầu rĩ nhìn Triệu Trinh vẫn đang tức giận không nói lời nào, rụt rè nói: "Thực xin lỗi, thiếp sai rồi."
"Nàng sai ở đâu?" Triệu Trinh thanh âm lạnh tanh.
"Sai ở chỗ không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng đã rời nhà trốn đi." Chu Tử cúi đầu thấp xuống.
"Còn nữa không?"
"Không nên ăn dấm lung tung."
"Còn nữa không?"
"Không nên không tin tưởng chàng."
Vậy còn coi được, Triệu Trinh có chút hài lòng, trên mặt cũng không hiện ra, tiếp tục thẩm vấn Chu Tử: "Về sau còn muốn ghen nữa thôi?"
Chu Tử nghe vậy, ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, lại đảo mắt dời đi, trong mắt đầy bướng bỉnh không nghe lời.
Triệu Trinh biết đây là khúc mắc giữa hắn và Chu Tử, suy nghĩ một chút, dùng âm thanh cực kỳ mê hoặc hỏi: "Có muốn sau này sẽ không bao giờ ghen tị nữa không?"
Chu Tử lập tức mắc mưu, đôi mắt to hồng hồng, lấp lánh sáng ngời Triệu Trinh, tràn ngập chờ mong: "Muốn."
Triệu Trinh nở nụ cười, mắt phượng híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang hơi hướm chút tính trẻ con: "Vậy nàng cố gắng sinh con cho ta, sinh đủ hai đứa con trai, đời này ta sẽ không nạp nữ nhân khác; sinh đủ ba đứa con trai, ta liền đưa nàng lên làm chính thất, làm Vương phi."
"Thật... Thật sao?" Chu Tử tròn xoe hai mắt, ánh mắt không dám tin, "Chàng nói sẽ giữ lời?"
Triệu Trinh mỉm cười: "Một lời nói ra, tứ mã nan truy."
Chu Tử cực kỳ hưng phấn, cố gắng đè nén nội tâm đang kích động: "Vậy lập khế ước đi?!"
Triệu Trinh khinh bỉ nhìn nàng một cái, tay phải cầm cây thước lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn tay trái, ánh mắt lại không có hảo ý nhìn Chu Tử.
Chu Tử âm thầm sờ sờ lòng bàn tay của mình, quyết định là "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt", lẩm bẩm nói: "Vậy được rồi..."
Triệu Trinh cảm thấy, cái gọi là "Tiên lễ hậu binh", thì phần "Lễ" đã tiến hành thuận lợi xong rồi, phần "Binh" còn lại này phải làm sao cho thật tốt mới thôi.
Hắn lười biếng giơ thước lên, nói: "Sai lầm lớn nếu đã mắc phải, việc chúng ta cần phải làm là "răn trước ngừa sau", để vĩnh viễn không tái phạm. Nói đi, đánh lòng bàn tay hay là đánh mông, nàng chọn một cái đi!"
Chu Tử nhìn hắn, con ngươi đảo quanh, hỏi: "Hai lựa chọn này, có gì khác nhau sao?"
"Có!"
Triệu Trinh giơ bàn tay lên: "Đây là công cụ đánh mông."
Lại giơ cây thước lên: "Đây công cụ đánh tay."
Lúc hắn nói chuyện, trên mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, Chu Tử biết hắn không hay nói đùa, nhưng vẫn không buông tha hy vọng, quyết định vùng vẫy giãy chết một lần nữa: "Vậy chàng định đánh bao nhiêu cái?"
"Một trăm cái."
Chu Tử nghi ngờ nhìn cây thước, lại nhìn bàn tay Triệu Trinh, giữa hai lựa chọn: thước – lòng bàn tay và bàn tay Triệu Trinh – mông của mình, Chu Tử giãy dụa phân vân thật lâu, cuối cùng kết luận là Triệu Trinh tuy là võ tướng, nhưng tay hắn hẳn sẽ không cứng hơn cây thước nhỉ, mà cái mông nhỏ của mình nhất chịu đòn giỏi hơn lòng bàn tay rồi!
Chẳng qua tay hắn đánh lên mông mình, tôn nghiêm hơi bị nhục một chút...
Triệu Trinh nhìn bộ dạng Chu Tử rối rắm không thôi, trong lòng thầm hả hê, mắt phượng lại càng sâu thẳm, trên mặt càng không chút biểu tình.
Chu Tử thống khổ giãy dụa một hồi, rốt cục nỗi đau đớn từ lòng bàn tay chiến thắng nỗi nhục khi bị lột quần đánh mông, nàng hạ quyết định, nói: "Vậy đánh mông đi!"
Nàng vô cùng thành thạo, đầy kinh nghiệm, đi đến trước án thư, đưa lưng về phía Triệu Trinh cúi người nằm trên án thư, ngạo nghễ vểnh cái mông tròn của mình lên.
Triệu Trinh đi đến phía sau Chu Tử, không nhanh không chậm vén váy của nàng lên, tụt quần lót bằng lụa xuống, làm lộ ra cái mông trắng tròn vểnh lên của Chu Tử.
Hắn giơ bàn tay lên, đang muốn "tiếp xúc thân mật" với cái mông tròn của Chu Tử, Chu Tử đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nhíu mày nói: "Ai da, thân thể thiếp đột nhiên không thoải mái, bụng có hơi đau!"
Kể từ sau khi xảy ra chuyện sanh non lúc đó, Triệu Trinh sợ nhất chính là Chu Tử nói đau bụng, cho nên lập tức nói: "Ta sai người đi gọi Hứa đại phu!"
Chu Tử nhìn hắn, gật gật đầu.
Triệu Trinh đi ra ngoài căn dặn Triệu Hùng xong, quay vào phát hiện Chu Tử đã tự động mặc quần, đang nhíu mày, hai tay ôm bụng ngồi trên tháp, diễn một màn "Tây thi ôm ngực"!
Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Tử: "Đau lắm sao?"
"Rất đau!" Chu Tử đáng thương nhìn hắn, "Đau muốn chết!"
Triệu Trinh không biết là thật hay giả, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Chu Tử, giọng nói không tự chủ mà mềm xuống: "Đau ở đâu? Ta xoa giúp nàng?"
Chu Tử rũ mắt xuống, che lại tia xảo quyệt trong ánh mắt: "Đau ở đây này." Bàn tay nàng xoa xoa lên bụng mình, trên mặt có vẻ như là đau kịch liệt, trong lòng lại cười trộm: Há há, dễ bị lừa như vậy! Ai bảo chàng gian manh như quỷ, cho đáng đời! Há há há!
Triệu Trinh đưa tay đặt lên bụng Chu Tử, không dám mạnh tay, cố gắng khống chế lực đạo, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lần này đến phiên hắn cau mày sốt ruột.
Hứa đại phu nhanh chóng chạy đến đây, sau khi chẩn mạch, trong lòng ông vui sướng, biểu tình nghiêm túc nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng trắc phi, trắc phi có thai."
Triệu Trinh cùng Chu Tử đều giật mình, lắp bắp kinh hãi, hai mặt nhìn nhau.
Triệu Trinh không dám tin lại có thể nhanh như vậy, chỉ cách khi Chu Tử sanh non lần trước mới ba tháng thôi, là Chu Tử lợi hại, hay là mình lợi hại đây?
Chu Tử cũng không dám tin, mình vì không muốn bị đánh, thuận miệng lừa gạt Triệu Trinh một chút, ai dè đùa quá hoá thật, chẳng lẽ trong cõi U Minh có một bàn tay vô hình to lớn đang thao túng tất cả?
Hứa đại phu cũng rất vui mừng, cảm thấy y thuật của mình và lão Hầu thật sự có thể nói là thần thông a, Chu trắc phi bị người ác độc bỏ thuốc phải sanh non, mới có ba tháng, vì uống chén thuốc bổ thân mà mình và lão Hầu kê đơn, nên có thể mang thai lại lần nữa — việc này nếu không phải là thần y thì còn có thể bởi vì cái gì nữa?
Lúc này ba người, ba tâm tư khác nhau, nhưng cục diện nhìn vào lại vô cùng hài hòa.
"Vương gia, lần này tình trạng sức khỏe của trắc phi rất tốt, chỉ cần dưỡng thai thật tốt là được!" Hứa đại phu cáo từ.
Triệu Trinh vẫn còn trong trạng thái kỳ diệu hoảng hốt, vội xua xua tay, dặn dò Triệu Hùng đang chờ bên ngoài: "Thay bổn vương cảm ơn Hứa đại phu thật trọng hậu, cả Hầu đại phu nữa."
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
34 chương
52 chương
180 chương
316 chương
268 chương
66 chương
24 chương