Lúc này đang giữa mùa hè, trong sân viện của chính phòng cây lá sum xuê, rất là tươi tốt. Trên bầu trời đêm như một tấm màn màu lam đậm treo một vầng trăng tròn trong vắt, vẩy ánh sáng trong trẻo khắp phủ Nam An vương, lại khiến cây lá hoa cỏ nơi đây có vẻ lay động mờ ảo; chỉ riêng hành lang của Đông sương phòng này, bởi vì không có cây lá che phủ, nhìn vắng vẻ và trống trải, bóng dáng thon dài của Triệu Trinh trong bộ y phục màu trắng mỏng manh càng lộ ra rõ ràng, giống như cây Ngọc dưới ánh trăng. Trong không gian cực kỳ yên tĩnh, Chu Tử dừng bước, đứng xa xa nhìn hắn, nhìn gương mặt trắng nõn như vẽ dưới ánh trăng, nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, vô lo của hắn, nhìn đôi mắt phượng lấp lánh xinh đẹp của hắn đang nhìn về phía mình... Trái tim Chu Tử như bị một bàn tay to nhẹ nhàng nắn bóp, thình thịch từng đợt — đây là nam nhân ta yêu, là nam nhân yêu ta, hắn là nam nhân xinh đẹp của mình ta... Lòng của nàng mềm mại, chậm rãi bước lên trước, ngẩng mặt nhìn Triệu Trinh: "Chàng đã về rồi!" "Ừ." Triệu Trinh cũng nhìn nàng. Tay hắn nhẹ nhàng phất lên, nha hoàn theo sau Chu Tử không nói lời nào cầm hộp đựng thức ăn đưa vào trong Đông sương phòng, sau đó nhanh chân rời đi. Chu Tử đứng dưới bậc thang, khẽ nghiêng đầu, dưới ánh trăng, đôi mắt to của nàng lấp lánh như chứa đựng toàn bộ ánh sao vun vãi trên bầu trời. Triệu Trinh không kìm lòng được, tiến lên một bước, ôm lấy Chu Tử, bế nàng từ dưới bậc thang lên, gắt gao ôm vào trong lòng. Hắn tìm được bờ môi Chu Tử, trằn trọc hôn lên môi nàng, không ngừng không nghỉ. Cuối cùng, Chu Tử đẩy hắn ra, tiếp tục nhìn hắn. Đôi mắt phương của Triệu Trinh thâm trầm, nhìn chằm chằm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Chu Tử, khàn giọng nói: "Nhìn gì vậy?" Khóe miệng Chu Tử nhếch lên: "Nhìn chàng thật đẹp!" Triệu Trinh trừng mắt liếc nàng một cái, xoay mặt lại ngắm ánh trăng. Ánh mắt Chu Tử chuyển theo tầm mắt của hắn, cuối cùng phát hiện... hình như Triệu Trinh đỏ mặt. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn, dường như lặng lẽ bao phủ một tầng đỏ ửng. Nàng cười híp mắt, nhìn càng hăng say. "Gì vậy! Có gì đẹp mà nhìn!" Triệu Trinh bị nhìn mãi, thẹn quá hóa giận, dùng sức lôi kéo Chu Tử, "Trở về thôi!" "Dạ!" Chu Tử cười hì hì đồng ý. Hai người coi như chính thức giảng hòa, nguyên nhân đương nhiên là do Chu Tử tham luyến sắc đẹp, bị sắc đẹp của Triệu Trinh mê hoặc! Vào Đông sương phòng, Triệu Trinh uống một chén chè hạt sen bách hợp, trong lòng lại nghĩ: Chu Tử nhượng bộ mình trước, như thế thật đáng mừng; chỉ là nguyên nhân nhượng bộ lại không phải vì quyền uy đứng đầu một nhà của Lão tử, mà là bởi vì nàng cảm thấy Lão tử rất đẹp, đây là cái nguyên nhân rắm thối lừa đảo gì thế? Triệu Trinh cảm thấy thực mâu thuẫn a, thực mâu thuẫn. Hắn liếc nhìn Chu Tử một cái, thấy Chu Tử một tay chống cằm, đang ngồi đối diện cười hì hì nhìn hắn! Phát hiện này làm hắn an lòng: Xem ra, nàng yêu ta rất nhiều a, nhìn mãi vẫn không đủ! Mặc kệ Chu Tử vì lý do gì, chỉ cần Chu Tử yêu ta, thích ta, thương ta, vậy là đủ rồi. Triệu Trinh trấn định lại liếc nhìn Chu Tử một cái, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Ăn xong bữa khuya, Triệu Trinh lại nói: "Ta muốn tắm rửa!" "Được, thiếp đi chuẩn bị cho chàng!" Chu Tử vẫn rất nhẫn nại. Triệu Trinh tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, mái tóc đen nhánh trải dài sau lưng, Chu Tử vội cầm khăn lụa lớn bước lên lau tóc cho hắn. Triệu Trinh vừa cảm thụ cảm giác tê tê như bị điện giật từ đỉnh đầu đến ngọn tóc, vừa yên lặng dời lưng về phía sau một chút, chạm đến ngực Chu Tử thì ngừng lại, cảm nhận được cảm giác run rẩy Chu Tử vừa lau tóc cho hắn, vừa nói: "Đêm qua thiếp có làm chàng đau không?" Đêm qua bởi vì nàng rất tức giận, cho nên dùng hết khí lực, hung hăng nhéo thật mạnh lên người Triệu Trinh. Hành lông mi dài của Triệu Trinh rũ xuống, che lại con ngươi phong tình, cất giọng trầm thấp: "Nàng vén lên tự nhìn sẽ biết." Chu Tử rất biết nghe lời, buông mái tóc dài cơ bản đã được lau khô của Triệu Trinh, vén áo tắm của hắn lên, nhìn chằm chằm bên hông, nhìn qua ngó lại, xem xét kiểm tra một hồi. Nàng còn nhớ rõ khi mới gặp Triệu Trinh, bởi vì tập võ trong thời gian dài, dáng người cao gầy, chân dài, vai rộng eo thon, rất là tinh tráng, ngay cả màu da trên người cũng là màu nâu nhạt, đâu giống như bây giờ, dưỡng bệnh lại dưỡng ra da thịt toàn thân trắng nõn! Chu Tử không tìm được vết bầm, rất là ngờ vực: "Đêm qua thiếp tức giận xuống tay rất mạnh, tại sao không có dấu vết a?" Triệu Trinh không thèm để ý nói: "Ta là nam nhân mà!" Chu Tử cũng không lập tức buông áo tắm xuống, nàng chăm chú nhìn từng vết sẹo lớn nhỏ khắp người Triệu Trinh, nhìn đi nhìn lại, sờ tới sờ lui, cuối cùng cởi luôn áo choàng tắm của Triệu Trinh ra, nhìn đến vết sẹo dưới sườn. Cuối cùng nhìn thấy, mắt của nàng cay cay, tựa đầu lên người Triệu Trinh, im lặng thật lâu. Triệu Trinh cũng có chút xúc động, vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng an ủi: "Không phải hiện tại ta đã nguyên vẹn hoàn chỉnh mà trở lại rồi sao!" Chu Tử ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phủ một tầng hơi nước mà tự nàng cũng không biết: "Đi, chàng ngồi lên giường, thiếp tỉa móng tay cho chàng!" Triệu Trinh nhìn đôi mắt to ầng ậng nước như nai con của nàng, trong lòng không khỏi rung động, lời nói ra cũng rất bình thản, đơn giản: "Được." Lần này Triệu Trinh dịu dàng như nước, khiến Chu Tử đạt hết cao trào này đến cao trào khác.... Cuối cùng, hai người nằm ở trên giường, Triệu Trinh cũng có chút thở hồng hộc, ôm sát Chu Tử vẫn đang run rẩy vào trong ngực, sau một lúc lâu mới bình phục. Hắn nhất thời không muốn ngủ, tay phải luồn xuống phía dưới, vòng qua cổ Chu Tử, để nàng gối lên tay mình, bàn tay vuốt ve cổ tay của Chu Tử bị hắn xiết thành dấu, trong lòng cảm thấy thật xấu hổ — chẳng qua hắn nghe người ta nói loại đa dạng này trong chuyện phòng the, liền nhịn không được thí nghiệm trên người Chu Tử, làm hại Chu Tử bị thương. "Chu Tử." Hắn nhẹ giọng kêu. "Ừm...." Chu Tử vô cùng mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi. "Sau này ta sẽ không như vậy nữa." "Ừm." Chu Tử đã mơ màng ngủ thiếp đi. "Ta yêu nàng." "......" Chu Tử đã hoàn toàn ngủ say. Triệu Trinh: "......" Vào buổi sáng, Chu Tử đem chuyện của Tứ cữu phu nhân nói ra, Triệu Trinh cũng biết hai đứa con gái kia của Tứ cữu mẫu nhà hắn, một đứa đặc biệt xấu xí, một đứa thì như đứa con nít, đoán chừng cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì, vì thế thuận miệng đồng ý, rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra cửa phòng, dường như nhớ tới cái gì, hắn xoay người lại nói: "Nàng đừng vội nói tin này cho họ, đợi qua mấy ngày rồi nói sau!" Đối với lão hồ li Triệu Trinh hai mươi tuổi này, Chu Tử vẫn luôn rất tôn sùng, liền nói ngay: "Được, tất cả đều nghe theo chàng!" Ngược lại, hôm nay Triệu Trinh không rời phủ, mà liên tục gặp khách trong thư phòng, bữa trưa vẫn do Chu Tử dặn dò phòng bếp làm xong rồi phái Triệu Hùng đưa qua. Đến xế chiều, trong cung có người đến gặp Chu Tử. Lúc Chu Tử được thông báo, liền hoài nghi là Chu Bích phái tới. Trước đó, nàng vừa vào kinh, liền kín đáo phái người đưa không ít quà tặng tới — Triệu Trinh bởi vì không tin vào nhân phẩm của vị Hoàng đế anh trai của mình, không cho phép nàng tự đi đến đó. Mà bởi vì Chu Bích sắp chuyển vào trong cung, trong phủ cũng quản rất nghiêm, cũng không có biện pháp ra ngoài, vì thế liền phái nha hoàn thân tín là Ngọc Hương lại đây gặp Chu Tử, cũng tặng rất nhiều y phục đồ lót mà Chu Bích tự tay làm cho Chu Tử. Lần này vẫn như trước, là Ngọc Hương đi cùng một tiểu thái giám tới. Tiểu thái giám ở lại bên ngoài, mấy nha hoàn của Chu Tử cũng ở lại bên ngoài. Y phục trên người Ngọc Hương đã hoàn toàn đổi sang kiểu dáng mới, sau khi hành lễ ân cần, thăm hỏi hàn huyên, liền nói ra mục đích đến đây: "Tiệp dư nương nương lệnh cho nô tỳ đến thăm trắc phi ngài, cũng đưa tới vài bộ y phục ngài ấy tự tay làm cho tiểu Thế tử!" Nói xong, nàng đưa gói đồ nhỏ trong tay qua. Chu Tử không vội mở gói đồ kia ra, trước tiên là hỏi Ngọc Hương: "Bây giờ muội muội thế nào? Có bị người ức hiếp không?" Ngoài mặt, Ngọc Hương là quản gia của Vương phủ, trên thực tế lại nằm trong đội ám vệ mà Triệu Hùng đứng đầu, sau đó mới được điều đi, trong lòng từ lâu đã biết — ở chỗ Nam An Vương gia, chỉ báo tin dữ không báo tin vui; ở chỗ Nam An trắc phi, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Nàng rất tuân theo trình tự, cười nói: "Trắc phi không cần lo lắng, Tiệp dư nương nương của chúng ta vẫn ở cùng Doãn Tiệp dư nương nương. Hai vị nương nương cùng ở tại Thiên viện của Thanh Vân điện, Thanh Vân điện hiện nay chưa có chủ, tất nhiên là không có ai dám làm khó hai vị Tiệp dư nương nương!" Lúc này Chu Tử mới yên tâm, đầu tiên là ban thưởng cho Ngọc Hương, sau đó mở gói đồ Chu Bích gởi đến. Trong gói chứa vài bộ y phục đen đỏ, Chu Tử giũ ra, phát hiện đều là áo trong, cái yếm, quần lót, quần ngủ, giày ngủ lộ liễu — nàng không khỏi rất 囧: sao mọi thứ Chu Bích đưa tới đều là nội y gợi cảm vậy! Ngọc Hương rạo rực nói: "Đây phong cách hiện đang được ưa chuộng lưu hành trong cung nhất, được Hoàng thượng rất ưa thích, Tiệp dư nương nương đặc biệt làm riêng cho ngài đó ạ!" Chu Tử yên lặng cột bao quần áo lại. Qua vài ngày, Cao Tứ phu nhân không kiên nhẫn nổi nữa, lại đến đây, lần này còn mang theo hai đóa hoa tỷ muội một lớn một nhỏ, lấy cớ là mang hai vị tiểu thư Cao Phân và Cao Liễn đến thỉnh an Cao Thái phi và Chu trắc phi. Chu Tử nhìn thấy diện mạo của Tam tiểu thư Cao Phân như trong dự đoán, cũng không kinh ngạc; nhưng khi nhìn đến Lục tiểu thư Cao Liễn, trong lòng không khỏi kinh ngạc — tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng tiểu Cao Liễn này thật là một mỹ nhân đệ nhất a! Làn da Cao Liễn trắng trẻo trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay là đôi mắt hai mí to tròn chiếm tỉ lệ rất lớn, tròng mắt sâu đen lanh lợi, đôi môi cánh hoa nhỏ nhắn như mật ngọt, khi cất giọng không làm nũng cũng giống như đang làm nũng, mang theo chút ngây thơ, thân thể dù chưa trổ mã, nhưng có thể tưởng tượng sau khi trưởng thành sẽ có phong thái tuyệt đại như thế nào! Y phục của Cao Liễn cũng rất khác biệt, tất cả đều là lụa trắng, chỉ dùng một lượng lớn trân châu tô điểm, càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần như một tiểu Tiên nữ. Chu Tử cảm thấy trong số mỹ nhân nàng đã từng gặp qua, sợ là ngay cả bốn đại mỹ nhân của Tô Châu năm đó cũng không thể so sánh với Cao Liễn! Chẳng qua Cao Liễn này không khỏi có hơi hoạt bát thái quá. Triệu Trinh xử lý xong công việc của mình, đến tìm Chu Tử, nghe nói có khách nữ, đi đến ngay cửa chính viện liền dừng bước, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Cao Liễn đang chơi đùa ở trong bụi hoa bắt gặp. Cao Liễn vừa nhìn thấy Triệu Trinh, lập tức sôi nổi chạy qua, đứng trước mặt Triệu Trinh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trông mong, cười tươi như hoa: "Vương gia ca ca, ngài đã về rồi, Liễn Nhi đợi ngài nửa ngày rồi!"