Nước mắt của Chu Tử từ từ ngừng lại, cũng không gào khóc nữa, dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến bộ dạng của mình vừa rồi không để ý đến thể diện mà gào khóc, rất xấu hổ, chui đầu vào trong chăn không chịu ra. Nàng chỉ là quá nhớ thương Bánh Bao Nhỏ, sau đó muốn phát tiết một chút, không ngờ lại có thể khoa trương như vậy. Thật lâu sau sau, Chu Tử không nghe thấy động tĩnh gì của Triệu Trinh, ngóc đầu dậy, thấy Triệu Trinh đang ngồi ở mép giường, suy nghĩ cái gì đó. Nàng vội hỏi: "Chàng đang nghĩ gì vậy?" Triệu Trinh nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi nói: "Không có gì, nàng đi rửa ráy mặt mũi sửa sang lại một chút đi, ta phải đi tuần tra doanh trại, nàng chờ ta về cùng dùng bữa tối!" Chu Tử gật gật đầu. Triệu Trinh bước ra khỏi lều vải lớn, chậm rãi bước đi. Nam An vương trị quân, áp dụng phương thức "quản thúc", một mặt tạo quyền uy của mình trong quân đội, một mặt để cho tướng lĩnh và quân sư tự quản thúc lẫn nhau. Tất cả tướng lĩnh đều là do hắn tự mình đề bạt cất nhắc, quân sư cũng đều là những mưu sĩ mà hắn tín nhiệm. Cứ như vậy, Triệu Trinh dần dần vững vàng nắm được quân đội trong tay. Thống lĩnh đội Tân Quân – tướng quân Tôn Gia Nghị là ái tướng của Triệu Trinh, quân sư là mưu sĩ Chương Tử Hàm của hắn; tướng lĩnh của đội quân phòng thủ ở Nam Cương – Hách Tinh Thành là vị tướng quân đã theo hắn nhiều năm, quân sư là mưu sĩ Vương Nãi Vũ; thống lĩnh đội Cấm Quân – tướng quân Viên Hạo là do hắn một tay tài bồi dưỡng thành, quân sư là Hồ Phi Đồng. Những người này nghe nói Vương gia muốn tuần tra doanh trại, đều đi theo sau. Triệu Trinh tự đến tự đi, theo sau là những người này, một đám tuần tra khắp doanh trại, hắn từ đầu đến cuối không nói một lời. Hắn trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, dưới sự trừng phạt của hắn, không ai dám chống lại quân lệnh. Tôn Triết thân bại danh liệt lại bị ngũ mã phanh thây, kết cục này hãy còn mới mẻ trong ký ức của mọi người, mùi máu tươi kia dường như còn quanh quẩn trước mũi; nhưng ngược lại Vương gia phong thưởng thật sự là tăng gấp bội, lần này đại thắng trở về, mấy vị tướng lĩnh đều được phong hầu, cứ theo từng cấp mà ban thưởng xuống, chỉ cần ra sức đánh giặc, chưa bao giờ bị thiệt! Triệu Trinh bận việc chính sự, tất nhiên là vô cùng chuyên tâm, lúc này sớm đã quên Chu Tử ra sau đầu. Hắn chỉ lo nghĩ đến vấn đề bố trí ổn thỏa cho quân đội sau chiến tranh. Triệu Trinh có một ý tưởng, nếu như kế tiếp sẽ có một đoạn thời gian hòa bình, nhiều binh lính như vậy lại để đó không dùng, quân pháp lại nghiêm khắc, cũng không chịu nổi mấy chục vạn nam nhi nhiệt huyết dồi dào, nhàn rỗi từ sáng đến tối, sớm muộn gì cũng gây rối loạn ồn ào! Trong đầu Triệu Trinh bước đầu đã có một ý tưởng, cũng chưa hoàn thiện lắm, hắn phải cùng nhóm tướng lĩnh và mưu sĩ thương lượng một chút đã. Lần này Triệu Trinh mở Hội nghị quân sự, bàn bạc suốt một đêm, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hắn mới trở về lều của mình, vừa tiến vào đã thấy Chu Tử đang ôm quần áo của hắn mà ngủ vùi!