Những người thân tín gồm: Ngân Linh, Hồ ma ma, Triệu Hùng, Triệu Anh, Triệu Dũng, Triệu Phúc nhanh chóng được gọi đến. Triệu Trinh không làm lớn chuyện, sợ tương lai sau này sẽ gây bất lợi cho Chu Tử.
Cửa nội viện đóng chặt, thân binh của Triệu Trinh canh giữ bên ngoài. Triệu Trinh nằm trên xích đu trong thư phòng. Bọn người Ngân Linh đứng ở trước mặt hắn, chờ lệnh.
Vương gia có vẻ như cực kỳ mệt mỏi, mí mắt sưng thũng, đôi mắt phượng mọi ngày lấp lánh xinh đẹp nay đã không còn thần thái, sắc mặt tái nhợt, môi cũng có chút trắng bệch khô nứt, sắc màu ảm đạm.
Triệu Trinh cảm thấy huyệt thái dương giống như liên tục gõ trống, đau nhức không chịu nổi. Hắn nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Chuyện này không được để lộ ra ngoài, bằng không..." trong giọng nói của của hắn mang theo ý tứ ngoan độc.
Đám người Ngân Linh cúi người đáp một tiếng "Dạ". Thủ đoạn của Vương gia như thế nào bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.
"Hồ ma ma mang vài người tin cậy lục soát hết toàn bộ phủ, không được bỏ sót chỗ nào."
"Triệu Hùng dẫn người đi điều tra đám người Cao phủ rời đi."
"Ngân Linh dẫn người đi điều tra theo dõi tên Chương Kỳ kia."
"Triệu Anh trở về Nam Cương."
"Triệu Phúc mang theo đội Kiêu Kỵ (đội kỵ binh dũng mãnh được huấn luyện đặc biệt của Triệu Trinh) tìm kiếm dọc theo con đường từ Kinh thành đến phủ Uyển Châu, không được bỏ qua một chút đầu mối nào."
"Triệu Dũng tìm kiếm trong Kinh thành."
Cảm thấy đã tính toán đủ đường không sót chút nào, lúc này Triệu Trinh mới nói: "Các ngươi lui ra đi, không được cho ai vào quấy rầy ta!"
Mọi người lui ra, cửa Nội thư phòng được nhẹ nhàng đóng lại.
Triệu Trinh mở mắt ra. Toàn thân hắn mệt chết đi được, đầu óc không còn tỉnh táo, huyệt thái dương thì co giật từng cơn.
Hắn muốn ngủ, cho rằng ngủ đi thì có thể xem hết thảy mọi chuyện trước mắt đều trở thành một cơn ác mộng, nhưng mà, hắn ngủ không được, tất cả trong đầu đều là hình ảnh của Chu Tử lúc trước mềm mại đáng yêu, quan tâm săn sóc — hắn thật ngu mà, hắn lại cứ cho rằng đó là biểu hiện của Chu Tử yêu mình chứ!
Nàng đưa ta lên thiên đường, khiến cho ta nếm được cảm giác hạnh phúc; sau đó, sẽ hung hăng đá ta xuống, rơi vào địa ngục trần ai!
Triệu Trinh như người mộng du, lảo đảo bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ nơi nơi đều lưu lại dấu vết của Chu Tử.
Trên án thư còn bày ống đựng bút lông khắc hình sơn thủy bằng gỗ Trầm hương mà Chu Tử mua về, bên cạnh ống đựng bút là một chồng sách, là mấy quyển thoại bản và từ khúc (*) mà Chu Tử thích xem nhất.
* thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
* từ khúc: hình thức văn vần, ngôn ngữ linh hoạt gần với ngôn ngữ nói.
Bên cạnh án thư, là hai cái tủ gỗ Hoa lê được đặt dựa vào tường cũng do Chu Tử mua về, một cái để chứa quần áo của Chu Tử, một cái là của Triệu Trinh.
Triệu Trinh bước đến trước tủ quần áo, mở cánh cửa tủ ra nhìn vào trong.
Ba chồng y phục của hắn được sắp xếp thật chỉnh tề, theo thứ tự là: đồ lót, quần áo mùa xuân và áo khoác — đều là do Chu Tử làm trong khoảng thời gian này.
Quần áo của Chu Tử vẫn còn đây, cũng được gấp lại ngăn nắp gọn gàng, nhìn qua dường như cũng không thiếu thứ gì. Nhưng Triệu Trinh vô cùng quen thuộc Chu Tử, hắn nhìn một chút đã biết Chu Tử mang theo vài bộ nội y mà nàng thích nhất.
Triệu Trinh dừng một chút, đặt tay xuống cái áo yếm màu phấn hồng của Chu Tử — đây là cái nàng không thích, cũng giống mình!
Trước giường là bàn trang điểm bằng gỗ Trầm hương, cũng là do Chu Tử mua về. Triệu Trinh đi đến trước gương, nhìn thấy hộp đựng son phấn và trang sức của Chu Tử. Tay hắn run nhè nhẹ, mở nắp hộp ra.
Những thứ trong hộp chưa bao giờ được đặt chỉnh tề như vậy: ba cây lược gỗ Đào, lược ngọc và lược vàng được đặt nằm song song nhau, son và phấn sáp đặt chung một chỗ, mấy khối than kẻ lông mày chia ra, được cẩn thận xếp vào bên trong mấy cái hộp nhỏ.
Triệu Trinh có cảm giác trong lòng mình bị từng búa từng búa nện vào, dần dần đến chết lặng. Hắn phảng phất giống như một cái xác không hồn, đưa tay ấn lên hộp đồ trang sức của Chu Tử một cái, hộp trang sức hạp "cạch" một tiếng mở ra.
Bên trong nhét thật đầy, trang sức của Chu Tử rất nhiều, nhưng chỉ có rất ít là của nàng, phần lớn là do một năm qua Triệu Trinh liên tục cho nàng — hắn ở bên ngoài hễ nhìn thấy thứ đồ trang sức quý báu nào mới lạ đẹp mắt, đều nghĩ biện pháp mang về cho Chu Tử. Chẳng qua là Chu Tử đều chỉ ở trong phòng mang cho hắn xem, rất ít khi nào đeo lên người đi ra ngoài, sợ rước phải họa.
Trong lòng Triệu Trinh lại thêm một tầng chết lặng: Thì ra tình cảnh của Chu Tử lại tệ hại đến như thế, vậy mà hắn chưa từng nhận ra!
Đứng trong căn phòng ngày xưa tràn ngập ấm áp, hôm nay lại nhuốm một màu thê lương ảm đạm, Triệu Trinh rốt cục đã nhận ra rõ ràng: Chu Tử không còn đây! Chu Tử đã đi rồi!
Trong khoảnh khắc nhận ra được điều kia, thân thể hắn tuy vẫn hoàn hảo, nhưng linh hồn dường như đã chìm vào hôn mê.
Thời gian cuồn cuộn trôi qua, không biết tự khi nào, ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu đổ mưa. Hạt mưa bụi từ cửa sổ rộng mở nhẹ nhàng bay vào, rơi lên người Triệu Trinh.
Triệu Trinh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hắn đi về phía chiếc giường bằng gỗ Hoa lê khắc hoa hải đường xung quanh mà Chu Tử mua về, mở cửa giường ra, rồi đi vào. Hắn ngồi lên giường. Trên giường chỉ có một tấm chăn, Chu Tử và hắn vẫn cùng giường chung gối, ngay cả chăn cũng không tách ra.
Hắn nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên mình, che kín cả đầu. Trên chăn, trên gối đầu đều lưu lại hơi thở của Chu Tử, đó là một loại mùi hương vô cùng nhẹ nhàng đem đến cho hắn cảm giác vô cùng tốt.
Triệu Trinh ở nơi tràn ngập hơi thở của nàng, tự lừa mình dối người, nói cho chính mình: Chu Tử không bỏ đi, nàng chẳng qua là ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh ta.
Ngoài trời, mưa không ngừng rơi xuống, càng lúc càng lớn, dần dần thành cơn mưa to nặng hạt.
Triệu Trinh ở nơi tràn ngập mùi hương của Chu Tử, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, toàn bộ thế giới đầy huyên náo rốt cục cũng trở nên yên tĩnh lại.
Phủ Nam An vương lục soát tìm kiếm Chu Tử là chuyện cơ mật. Thời gian dần dần trôi qua, nhưng việc tìm kiếm lại càng ngày càng khó khăn.
Hồ ma ma lấy cớ vì nghênh đón tân Vương phi và trắc phi, muốn chỉnh đốn Vương phủ, giống như dùng lược dầy để chải tóc thưa vậy, đem toàn bộ nô tỳ trong Vương phủ tỉ mỉ tra xét lại, cuối cùng do thám biết được lúc Cao Tứ tiểu thư ở chính phòng náo loạn, dường như có người nhìn thấy một bóng dáng như là Chu Tử nha đầu chen vào trong đám người Cao phủ rời đi.
Triệu Hùng dẫn theo người âm thầm điều tra nghe ngóng nhóm người của phủ Cao Thượng thư ra vào Vương phủ trong hai ngày qua, cuối cùng, rốt cục cũng tìm ra manh mối —gã sai vặt khiêng kiệu ra ngoài nói là có thấy một nha hoàn hơi lạ mặt. Nhưng lúc Triệu Hùng tỉ mỉ hỏi lại, hắn lại không dám khẳng định, cũng không nói rõ được bộ dáng của nha hoàn kia, chỉ cảm thấy dáng dấp không thấp lắm, cao cũng gần bằng mình.
Ngân Linh theo dõi Chương Kỳ một khoảng thời gian, phát hiện Chương Kỳ vẫn bình thường: Ban ngày hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hoặc là ở trong tiệm. Buổi tối thỉnh thoảng đi ra ngoài uống chút rượu, còn bình thường đều ở hoa viên phía sau tiệm Chương Phúc Ký.
Những người khác thì một chút manh mối cũng không có.
Đảo mắt, đã nửa tháng trôi qua.
Triệu Trinh ru rú ở trong nhà, ngoại trừ những lúc đến giáo trường ở ngoại thành huấn luyện tân binh, cũng chỉ khi có thánh chỉ mới tiến cung một lần.
Trong khi Triệu Trinh ru rú ở trong nhà, triều đình Đại Kim lại xảy ra chuyện chấn động mạnh. Thật ra bắt đầu của cơn chấn động cũng thực bình thường.
Sủng phi Vương Thục phi của Hoàng thượng bị bệnh.
Hoàng thượng xưa nay sủng ái Vương Thục phi nhất, vì vậy sau một trận xuân ý dạt dào, lúc giữa trưa, liền cùng Hoàng hậu và Cao Quý phi định đến Khinh Hà cung là nơi ở của Vương Thục phi thăm bệnh. Trước khi đi, Nhan Hoàng hậu đề nghị muốn cho Vương Thục phi một niềm vui bất ngờ, Hoàng thượng cảm thấy cũng rất thú vị, liền vui vẻ đồng ý.
Bởi vì ở phương bắc, cho nên mặc dù sắp hết tháng ba, thành Kim Kinh vẫn tràn ngập cảnh xuân rực rỡ, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ, khắp nơi Dương hoa phơ phất, hương hoa tỏa ra bốn phía, hương thơm động tình sôi nổi lãng mạn đập vào mặt.
Bên ngoài Khinh Hà cung, hoa Hạnh đã nở thơm ngát, cánh hoa phấn hồng lấm tấm rơi đầy đất. Lúc này là thời gian ngủ trưa, trong hậu cung im ắng.
Hoàng thượng và thê thiếp vây quanh đi đến cửa cung Khinh Hà, phất tay ngăn tiểu thái giám vào báo tin, đoàn người cố ý nhẹ tay nhẹ chân đi vào Khinh Hà cung, muốn cho Vương Thục phi một niềm vui bất ngờ lớn.
Vừa mới tiến vào Khinh Hà cung, liền nhìn thấy một cung nữ đứng trước cửa sổ, đang muốn ném một chậu hoa xuống. Thị vệ nhanh tay lẹ mắt, phi thân ngăn lại.
Lúc này mọi người phía sau đã có chút hiểu ra. Bọn họ tràn vào chính điện Khinh Hà cung, tạo cho Vương Thục phi đang ở trên giường ngọc cùng thị vệ cung đình đang "điên loan đảo phượng" một sự "Kinh hỉ" thật lớn.
Cũng không ai ngờ, sự kiện quan hệ bất chính này đã dẫn đến sự chấn động đầu tiên về chính trị trong các thế lực cầm quyền của vương triều Đại Kim.
Lúc xảy ra chuyện này, Chu Tử đang ở trong sân nhỏ của mình, cầm một cái chày gõ lên áo – giặt đồ. Bây giờ tất cả quần áo của nàng đều là áo vải thô, áo vải đã hồ qua rất chắc chắn, cần phải đập mềm mới có thể mặc.
Đây là nhà của một thợ giày trong ngõ nhỏ ở phía tây thành Kim Kinh, trên hộ khẩu ghi là thuộc về một nam tử tên là Lương Đại Tài. Lương Đại Tài là tiểu nhị làm ở tiệm Chương Phúc Ký, tháng Ba năm nay bị điều đến phủ Long Dương ở Bắc Cương để mở chi nhánh mới cho Chương Phúc Ký.
Trước khi đi, hắn mua một ngôi nhà ngói nhỏ có ba gian của một thợ giày cho mẫu thân ở, trước nhà còn có một cái sân ở, để mẫu thân cùng muội muội chuyển đến ở.
Trên thực tế, muội muội Lương Thu Cúc của Lương Đại Tài đã bỏi trốn theo người ta vào mùa đông năm ngoái, hiện giờ muội muội trong nhà đã sớm đổi thành Chu Tử.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
34 chương
52 chương
180 chương
316 chương
268 chương
66 chương
24 chương