Không hiểu sao, sống mũi Từ Liên Ba có chút chua chát. Đây là một loại cảm giác lạ lẫm. Từ Liên Ba là một cô nhi, từ thuở thiếu niên đã bắt đầu đi theo Nam An vương Triệu Trinh nam chinh bắc chiến, ở hai phương diện hóa trang và điều tra, hiếm ai qua được. Nhiều năm như vậy, không ai có thể nhìn ra vết thương hắn nguyện ý che giấu, trừ phi người nọ thật sự quan tâm đến hắn. Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục xoa bóp bả vai cho Chu Bích. Một lát sau Chu Bích hỏi: "Tỷ phu nói để cho ngươi tự chọn, ngươi nguyện ý trao đổi cùng với Liễu Liên kia sao?" Thật lâu sau, Từ Liên Ba mới nói: "Ta ở lại." Giọng nói của hắn bình tĩnh. Hắn biết rốt cục mình đã lựa chọn điều gì. Từ nay về sau, hắn muốn ở lại chỗ này, cùng Chu Bích, cùng với thiếu nữa còn chưa được xem là nữ nhân này – rõ ràng vẫn luôn cô độc lại cố tỏ ra vẻ kiên cường, cùng nàng trải qua con đường cô độc này. Chu Bích không ngờ hắn cứ thế mà dễ dàng đồng ý như vậy. Rõ ràng nàng còn chuẩn bị nhiều cám dỗ như vậy, nhiều uy hiếp cũng chưa nói ra đâu! Nàng biết lựa chọn của Từ Liên Ba có ý nghĩa gì với hắn, chính là hắn vĩnh viễn không thể quang minh chính đại ở cùng với người mình thích, chính là thân phận của hắn sẽ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chính là hắn vĩnh viễn không thể có được hôn nhân chân chính và con cái... Chu Bích không hứa hẹn cái gì, hứa hẹn không phải để nói ra, nàng chỉ muốn thực hiện, chứng minh cho chính mình thấy. Ngày hôm đó, người vui vẻ không chỉ có Chu thái hậu, còn có các vị chủ nhân Lâm gia mới đổi tấm biển "phủ Lâm Thượng thư" ngoài cửa lớn thành "phủ Lâm thừa tướng" cùng nhóm bạn bè thân thuộc sắp "cả họ được nhờ". Từ giây phút Lâm Hiếu Từ trở thành tân Tể tướng của Đại Kim, hậu viện trong Lâm phủ ở thành Đông đã đầy người chờ muốn gặp. Trong chính viện của hậu trạch ở Lâm phủ, chính thê của Lâm Hiếu Từ – Liên phu nhân mang theo hai tiểu thiếp Hồng di nương và Trương di nương của trượng phu, đang hầu hạ mẹ chồng Lâm lão phu nhân cùng em chồng Lâm Mộ Từ dùng cơm tối. Lâm lão phu nhân cùng Lâm nhị tiểu thư vừa mới vào kinh. Vừa vào Lâm phủ ở kinh thành, Lâm lão phu nhân liền lấy uy đoạt thế, buộc Liên phu nhân mang theo con cái chuyển đến Thiên viện ở, mình mang theo nữ nhi Lâm Mộ Từ tiến vào chính viện mà ban đầu Lâm Hiếu Từ cùng Liên phu nhân ở. Vừa chuyển nhà xong, bọn họ liền nhận được tin vui Lâm Hiếu Từ trở thành Tể tướng, mặc dù trong lòng hai mẹ con mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, chỉ càng thêm hà khắc với thê tử Liên phu nhân của Lâm Hiếu Từ. Lâm Hiếu Từ thuở nhỏ đã sớm mất cha, cảnh nhà sa sút, mẫu thân Lâm lão phu nhân cùng hắn và muội muội Lâm Mộ Từ trải qua cuộc sống khó khắn, cảm tình giữa mẹ con cùng huynh muội rất sâu đậm. Sau đó, Lâm Hiếu Từ thi đậi tiến sĩ, đầu quân cho Nam An vương, trở thành thân tín của Nam An vương, lúc này Lâm gia mới bắt đầu thịnh vượng. Đối với thê tử Liên thị của Lâm Hiếu Từ, Lâm lão phu nhân cùng Lâm Mộ Từ đều rất không thích, chẳng qua Lâm lão phu nhân thì biểu hiện rõ ràng còn Lâm Mộ Từ thì kín đáo mà thôi! Lâm Hiếu Từ vô cùng hiếu thuận, tình cảm của hắn cùng Liên thị rất tốt, vốn không muốn cưới thiếp, hai di nương Hồng thị cùng Trương thị bên cạnh đều do mẫu thân Lâm lão phu nhân ép ban cho hắn, nể mặt mũi mẫu thân, hắn đối với các nàng cũng luôn rất khách khí. Lâm lão phu nhân rốt cục cũng dùng xong cơm tối, lão nhân gia bà đứng dậy, lại nghiêm mặt nói với con dâu Liên thị đã hầu hạ nửa ngày nói: "Ngươi cùng Hồng thị, Trương thị dùng cơm tối ở đây đi!" Lâm Mộ Từ mang theo ý cười nhàn nhạt trên mặt, cũng không kéo mẫu thân đi, mà đứng nơi đó, chờ chị dâu ngồi xuống ăn cơm thừa canh cặn của nàng cùng mẫu thân. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản: Liên thị ngươi là người ngoài, ngươi hưởng phúc của Lâm gia ta, thì phải chịu nhục mạ của Lâm gia ta! Liên thị biết trượng phu thuần Hiếu, sợ gây chuyện khiến trượng phu mất hứng, nhịn nhục nghiêng người ngồi xuống, vội vàng ăn mấy miếng. Hồng thị cùng Trương thị nhìn sắc mặt Liên phu nhân tái nhợt, trong lòng mừng thầm, ngồi xuống cùng ăn. Ban đêm, Hồng thị cùng Trương thị cùng đến phòng nhị tiểu thư ở chính viện. Nghe Trương thị Hồng thị nói lời trung thành thô tục đến buồn nôn, Lâm Mộ Từ lạnh nhạt cười, lười biếng phân phó nha hoàn Thu tâm: "Thay ta thưởng cho hai vị di nương!" Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, ngay trước mặt Lâm Hiếu Từ đến thỉnh an, Lâm lão phu nhân quát mắng Liên phu nhân một chút, nói nàng đố kỵ, bắt nàng sau này phải ở trong Phật đường niệm kinh, giải trừ đi đố khí trong người. Từ đó về sau, người thay phủ Lâm thừa tướng ra mặt đãi khách và giao tiếp không còn là thê tử của Lâm Hiếu Từ – Liên phu nhân nữa, mà biến thành Lâm Hiếu Từ muội muội Lâm Mộ Từ — nàng ta là đại diện toàn quyền của Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân lớn tuổi lại có bệnh, Lâm phủ liền do cô con gái duy nhất này thay bà chưởng quản. Đối với những chuyện kỳ lạ như chuyện ở phủ Lâm thừa tướng, người bên ngoài nhìn xong nghe xong rồi chỉ cười cười mà thôi, chỉ có một người rất khó chịu, gọi Lâm Hiếu Từ đến mắng một trận. Người này chính là chủ tử của Lâm Hiếu Từ – Nam An vương Triệu Trinh. Triệu Trinh đã nhiều ngày nay rất không thoải mái! Lúc Chu Tử mới từ trong cung trở về, trên mặt Triệu Trinh tuy rằng không lộ vẻ gì, nhưng trên thực tế thì vui vẻ cực kỳ. Hai người tiểu biệt thắng tân hôn, tất nhiên là vô hạn vấn vương. Trước là cùng nhau tắm uyên ương, sau đó lại cùng trèo lên giường, xuân phong mấy độ, lúc này mới ôm nhau mà ngủ. Vấn đề là ở ngày hôm sau. Trên danh nghĩa là Giám quốc đại nhân, Triệu Trinh vẫn phải lên triều, cho nên mặc dù lòng tràn đầy không vui, hắn vẫn phải dứt khoát kiên quyết rời khỏi bà xã mềm nhũn ấm nóng đang làm ổ trong chăn, mang theo vệ sĩ Tần Đình Vân cùng Lương Đào Đào mới chọn lựa từ trong đội Cấm Quân, mặc triều phục vào triều. Chu Tử ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường. Nàng mang theo Ngân Linh cùng Thanh Châu dạo một vòng tản bộ ở trong Tùng Đào Uyển lý. Trong Tùng Đào Uyển có rất nhiều loại cây thông, trong khoảng thời gian vợ chồng Triệu Trinh rời đi, trong Tùng Đào Uyển đã không có vết chân người, từng cây thông lớn lên tất nhiên càng thêm tươi tốt. Bây giờ đang là mùa đông, trong Tùng Đào Uyển không có màu sắc khác, chỉ thấy cả rừng thông trùng trùng điệp điệp một màu xanh đen, gió bắc thổi tới, dường như Chu Tử còn thật sự nghe được từng đợt tiếng thông reo. Đáng tiếc, Chu Tử không phải văn nhân mặc khách, không ngâm ra những câu danh ngôn "Núi Nam Sơn cao ngất, tùng bách thấp thoáng xa" "Sừng sững thông trên núi, ào ào gió dưới hang" "Băng đá lưu sức mạnh, tuyết giữ tấm lòng trong" lời hay ý đẹp như vậy, chỉ là trong lòng nàng nghi ngờ sinh ám sinh quỷ, cảm thấy Tùng Đào Uyển này có quá nhiều cây, cũng quá âm u tăm tối, sợ là sẽ dẫn dụ quỷ đến. Chu Tử biết Triệu Trinh không tin nhất mấy chuyện quái lực loạn thần này, cũng không dám nói với hắn, liền tự mình nghĩ biện pháp, lấy cớ người trong Vương phủ vốn không được nhiều lắm, và đám người Liễu Liên, Tống Chương vào kinh cùng vợ chồng nàng – cần gì phải ở cách xa nhau như vậy làm gì! Cho nên, nàng lệnh cho Liễu Liên, Tống Chương cùng vợ chồng Ngân Linh Triệu Tráng đều chuyển vào ngoại viện Tùng Đào Uyển ở. Lần này lại có thêm đám người nha hoàn và gã sai vặt lui tới, Tùng Đào Uyển rốt cục cũng tràn đầy nhân khí, cho dù Triệu Trinh không có ở trong Tùng Đào Uyển, Chu Tử cũng không sợ hãi. Đối với mệnh lệnh của Vương phi, Triệu Tráng thật cao hứng, nói như vậy, Ngân Linh sẽ không cần đi sớm về trễ, chạy tới chạy lui vất vả nữa. Tống Chương cũng thật vui vẻ, tuy rằng hắn là thân tín của Nam An vương được Tôn gia nghị đề cử tới, nhưng dù sao mới đi theo Nam An vương không lâu, không được tín nhiệm nhiều lắm, được an bài ở trong Khóa viện – là nơi ở tít mãi bên ngoài của Vương phủ trong kinh thành, ngay cả gặp Chu Vương phi một lần cũng khó, trong lòng cũng lặng lẽ buồn bực. Liễu Liên thì không sao cả, chẳng qua là Vương gia vốn lệnh cho hắn phải ở bên cạnh bảo hộ Vương phi, ở gần một chút cũng tốt, càng thuận tiện bảo hộ Vương phi. Đến buổi chiều, đám người Liễu Liên đều đã chuyển hết vào ngoại viện Tùng Đào Uyển. Chu Tử cũng không có chuyện gì làm, nghĩ đã lâu rồi không tự tay làm cơm cho Triệu Trinh, bèn rửa tay xuống bếp, làm chút mỳ nước, sau đó băm thịt làm nhân sủi cảo, cùng Ngân Linh và Thanh Châu gói sủi cảo. Chu Tử động tác cực nhanh, Ngân Linh cùng Thanh Châu được rèn luyện đã lâu, cũng không thua kém, rất nhanh ba người đã gói xong bốn mâm sủi cảo lớn. Sau khi Triệu Trinh hạ triều trở về Tùng Đào Uyển, biết được Chu Tử đang ở trong tiểu phòng bếp gói sủi cảo cho mình, trong lòng thực vui vẻ, thong thả bước đến tiểu phòng bếp tìm Chu Tử. Còn chưa tới tiểu phòng bếp, Triệu Trinh đã đụng phải Triệu Tráng đứng nhìn ngó ở trước cửa viện chứa tiểu phòng bếp, hắn trừng mắt nhìn Triệu Tráng một cái, dọa Triệu Tráng sợ tới mức run rẩy, thành thành thật thật đi theo phía sau hắn. Vào sân của tiểu phòng bếp, Triệu Trinh lại thấy Tống Chương cùng Liễu Liên đang chơi cờ trong nhà ăn, nhất thời mắt lạnh như đao, từng nhát từng nhát chí mạng bay về phía hai người. Tống Chương cùng Liễu Liên không dễ kích động giống như Triệu Tráng, bọn họ căn bản không nhìn Vương gia, không tiếp xúc với ánh mắt phóng dao của Vương gia, cúi đầu đứng dậy hành lễ: "Vương phi lệnh cho chúng thần chuyển vào ngoại viện Diên Hi cư." Triệu Trinh không thể làm gì Chu Tử trước mặt đám thân tín thuộc hạ này, cho nên đành phải nuốt xuống một lòng tràn đầy bất mãn, đứng dậy rời đi. Triệu Tráng vội đi theo. Hôm nay hăn không trực, không cần đi theo Vương gia, nên đi theo Vương gia là Cấm quân được chọn lựa – Tần Đình Vân cùng Lương Đào đào. Nhưng sắc mặt Vương gia không tốt, tốt nhất hắn vẫn nên đi theo. Tùng Đào Uyển, chính phòng ở ngoại viện, vì có một lò sưởi lớn trong tường, cho nên được chọn làm nơi liên hoan tối nay. Lúc này trong bếp lò trong nhà chính hừng hực ánh nến sáng ngời, là cảnh tượng tưng bừng hoạt bát. Triệu Trinh ngồi ở chủ tọa, bởi vì Vương phi nói muốn mọi người không cần khách khí, Liễu Liên, Tống Chương, Triệu Tráng cũng đều cùng ngồi xuống, Chu Tử mang theo Ngân Linh cùng Thanh Châu bưng từng chén sủi cảo đã nấu xong ra ngoài. Sủi cảo ăn thật ngon, lớp bột bao lấy nhân thịt, lớn nhỏ vừa vặn, quan trọng nhất là, đây là Chu Tử tự tay gói, cho nên Triệu Trinh mở miệng cắn một miếng cảm thấy ăn có tư có vị. Nhưng sau khi ăn nửa chén sủi cảo, Triệu Trinh ngẩng đầu lên, phát hiện Tống Chương, Triệu Tráng cùng Liễu Liên đã nuốt trọn một chén sủi cảo, đang bưng chén thứ hai chuẩn bị ăn tiếp! Triệu Trinh đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ: Chu Tử cũng không phải là siêu nhân, một đêm có thể gói được bao nhiêu sủi cảo? Không phải sẽ bị những tên ăn như chết đói này nuốt hết sao? Nghĩ đến đây, Triệu Trinh cũng không thèm nhìn nửa chén sủi cảo trước mặt, mà kêu Chu Tử: "Cho ta thêm một chén!" Tống Chương, Liễu Liên cùng Triệu Tráng liếc nửa chén sủi cảo còn chưa ăn xong ở trước mặt Vương gia, trong lòng khinh bỉ, nhưng giận mà không dám nói gì, vì thế hóa bi thương thành động lực, rất nhanh liền ăn xong chén thứ hai. Lúc này Triệu Trinh cũng không thèm để ý đến phong độ thể diện của Vương gia nữa, cực nhanh nuốt nguyên từng gói sủi cảo, giải quyết luôn nửa chén sủi cảo kia, dồn sức mà ăn, bụng no đến mức có chút khó chịu. Đúng lúc này, Chu Tử mang theo đại lực sĩ Ngân Linh bưng một cái khay vào. Ngân Linh đặt khay lên bàn, Triệu Trinh trơ mắt nhìn sáu đĩa sủi cảo ở trong khay, trong lòng bi phẫn khôn kể. Chu Tử vẫn vui rạo rực nói: "Mọi người cứ ăn thả cửa, hôm nay gói sủi cảo rất nhiều!" Triệu Trinh: "..." Triệu Tráng Tống Chương Liễu Liên: "Vương phi, cho chúng tôi một chén nữa!" Ban đêm trở lại nội uyển Tùng Đào Uyển, Triệu Trinh mặt không chút thay đổi bấm bụng uống chén trà bát bảo trợ tiêu hóa mà Chu Tử chuẩn bị riêng cho hắn, yên lặng nghe Chu Tử giải thích vì sao muốn cho bọn Triệu Tráng vào ở ngoại viện. "Vương gia, hôm nay thiếp đi lòng vòng trong Tùng Đào Uyển, thấy có quá ít người ở, có chút âm u dày đặc, nên đã bảo bọn họ vào ở!" Nàng nhìn lướt qua, phát hiện trà bát bảo trong chén Triệu Trinh đã uống gần hết, liền nhận lấy, lại châm thêm nước đưa qua. Sau đó nói tiếp: "Vương phủ này thật sự là quá lớn, vốn đã ít người ở, chàng lại trồng nhiều loại cây như, một trận gió thổi tới, liền Xào xạc... khắp rừng cây, rất dọa người! Buổi tối ngày nào đó chàng có việc không thể trở về, thì nói trước với thiếp một tiếng, thiếp vào cung ở với Chu Bích..." Triệu Trinh uống chén trà ngọt ngào ấm áp, trong lòng lại chua sót cực kỳ, cái này không phải gọi là gậy ông đập lưng ông sao? Chu Tử tiếp tục lảm nhảm: "Sao môi Liễu Liên lại bị rách, chẳng lẽ bị tình nhân của hắn cắn nát? Ha ha! Tống Chương kia nhìn thế nào cũng thật trẻ tuổi, thì ra đã ba mươi ba – ba mươi bốn, hôm nay nhìn lại, bộ dáng giống như mới hơn hai mươi tuổi thôi, hơn nữa dáng vẻ cũng rất tuấn tú..." Hả? Triệu Trinh nghe xảy ra vấn đề. Chu Tử không biết Triệu Trinh nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói: "Chúng ta có cần mở một bữa tiệc lớn mời khách một lần không, phát thiệp mời, mời bạn bè cùng nhóm nữ quyến của họ vào phủ dự tiệc, tập trung một ít nhân khí, xua đi âm khí?" Triệu Trinh trầm tư suy nghĩ, không lên tiếng.